Kế Hoằng suýt chút nữa đem miếng thịt phun ra: “Ôn Ôn, em….. cái kia, anh vẫn biết mị lực của nhà mới so với anh lớn hơn, bất quá em cũng không cần phải nói trắng ra như vậy đi, tốt xấu gì cũng là anh trả tiền mua nhà lớn như vậy. Chậc chậc, anh cho tới bây giờ cũng không nghe được mấy lời ngon tiếng ngọt của em đâu.”
Ôn Nhuận ha ha cười: “A, này, ….. ha ha, cái kia …. thép tốt nên được sử dụng một cách khôn ngoan, ha ha ha, lời ngon tiếng ngọt cũng giống như vậy.” Nói xong cậu đến bên cạnh Kế Hoằng ngồi xuống, chờ mong hỏi: “Cuối tuần này chúng ta đi mua nhà được không?” Kế Hoằng gật gật đầu, nuốt vào miếng thịt kho tàu cuối cùng: “Được, bất quá phải đi mua quần áo trước, mua xong rồi mới đi xem nhà.”
Ôn Nhuận nhíu mày nói: “Mua quần áo gì? Anh không phải đã có vài chục bộ rồi sao? Anh còn muốn mua gì nữa?” Kế Hoằng cười cười nói: “Đương nhiên không phải mua cho anh, em xem đi, mỗi lần muốn mua đồ cho em, em đều không chịu đi, rốt cuộc lần trước đi mua nhẫn còn không phải bị người ta xem thường, lần này em cứ yên tâm, anh sẽ chọn cho em.”
Ôn Nhuận hừ một tiếng: “Quên đi, em sợ anh rồi, ai chẳng biết ánh mắt anh chuyên hướng về mấy khu giá cả cao ngất, em có vài bộ quần áo là đã đủ rồi, thật là, kết hôn rồi, còn muốn trông cậy vào mấy thứ tây trang giày da để cưa cẩm em gái a.” Cậu vừa mới nói xong, Kế Hoằng liền nhịn không được cười nói: “Ôn Ôn, không phải anh muốn hất nước lạnh vào em, nhưng mà em cho dù có mặc tây trang giày da cũng không thu hút được em gái nào đâu.”
“Kế Hoằng, anh muốn chết có phải không?” Ôn Nhuận nghiến răng nghiến lợi nhéo lỗ tai hắn: “Anh thật đã quên đi, em thế nhưng lại cự tuyệt một cô gái xinh đẹp phi thường tốt để cũng người nào đó kết hôn …….” Không đợi nói xong, Kế Hoằng một phen ôm chầm lấy cậu, hì hì cười nói: “Anh biết anh biết, anh sao lại có khả năng quên đi được? Cái buổi tối lạnh giá kia, hoàng hôn như máu, tâm tình của anh thống khổ chờ đợi người rất quan trọng trở về, a, đó là một cái ….”
“Nôn …..” Ôn Nhuận một bộ dáng giống như sắp nôn ra: “Van cầu anh đừng nói nữa, em sắp nhịn không được.” Hai người vừa nói vừa đùa giỡn, một bên lăn đến giường, quần áo nhanh chóng bị cởi xuống, dục hỏa tăng vọt đốt cháy lý trí, chìm vào thế giới của hai người, không có che lấp cùng e lệ, chỉ có hai người đang kịch liệt giao triền cùng một chỗ, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ ẩn nhẫn, làm cho dục hỏa thiêu đốt càng thêm mãnh liệt.
“A ….. Kế Hoằng ….. chậm ….. chậm một chút ….. Anh ….. xấu xa …… Em ….. em ….. không thở nổi.” Trên làn da trắng nõn của Ôn Nhuận nở rộ nhiều đóa hồng mai, là dấu vết kích tình mà Kế Hoằng lưu lại. Kế Hoằng va