Ngày đầu tiên đi báo danh, Ôn Nhuận cực kỳ hưng phấn, một đám nam nữ làm việc ở phòng quản lý đều lấy ánh mắt khinh thường nhìn cậu, thế nhưng Ôn Nhuận một chút cũng không để trong lòng, dù sao cậu đến đây cũng là để dọn dẹp, quét rác chứ đâu phải cua gái, để ý thái độ của họ làm gì. Cậu cứ nghĩ như vậy, nhưng ngược lại, Kế Hoằng yên lặng đứng ở góc xa lại phi thường phẫn nộ: “Công ty sao lại có nhiều người dùng ánh mắt như vậy nhìn công nhân sao?” Hắn căm giận hỏi Hàn Tưởng.
Hàn Tưởng mồ hôi lạnh đổ ào ào, vì bát cơm của cấp dưới mà liều mạng giảng hòa với hắn: “Cái kia, bọn họ đều tốt nghiệp đại học quản lý, ở xã hội thượng lưu coi như cũng là tinh anh nhân tài, đối với một công nhân vệ sinh nho nhỏ có một chút khinh thường cũng là bình thường thôi, cậu cho là bọn họ sẽ có cái quan niêm coi người khác ngang hàng với mình sao? Nếu không phải cố gắng vào được đại học tốt, chen vào nơi này công tác thì bọn họ cũng đều ngang hàng nhau cả thôi, cậu nói phải không? Cậu xem lại Ôn Nhuận của mình đi, cậu ấy cười đến vui vẻ, không có một câu oán hận, cậu còn so đo, sinh khí cái gì a.”
Kế Hoằng thở dài, gật gật đầu nói: “Cậu nói không sai. Bất quá bọn họ sao có thể khi dễ Ôn Ôn? Ân, Hàn Tưởng, cậu phụ trách viết thông báo, nói phát hiện ra dạo này công ty đang có hiện tượng không tôn trọng công nhân, cảnh cáo bọn họ một hồi, Ôn Ôn tính cách thành thật, bị khi dễ cũng không để trong lòng, hơn nữa cậu ấy nói dối tôi đến đây làm việc, cho dù bị ủy khuất cũng sẽ không nói với tôi.”
“Kính nhờ cậu đó Kế Hoằng, Ôn Nhuận có ở trước mặt thì cậu cũng làm ơn giữ lại chút lý trí ngày thường đi.” Hàn Tưởng vô lực khẽ gọi: “Cậu tự nhiên viết một cái thông báo như vậy, không phải là muốn nói với Ôn Nhuận là cậu đã biết chuyện cậu ấy đến đây làm việc hay sao? Nói cho cùng thì chúng ta cũng không có chứng cớ, sao có thể nói được chính xác việc phát hiện công ty dạo này đang có hiện tượng không tôn trọng công nhân, này còn không phải là tung tin đồn nhảm?”
Kế Hoằng nghĩ lại, thấy Hàn Tưởng nói có lý, cả người ỉu xìu: “Vậy được rồi, trước hết cứ quan sát đã rồi nói sau.” Vừa nói xong lại thấy Ôn Nhuận cao hứng đi ra khỏi văn phòng không biết đi đâu, Kế Hoằng vội vàng đuổi theo lại bị Hàn Tưởng giữ chặt: “Anh hai, cậu sẽ không quên trong văn phòng công vụ còn chồng chất như núi đi? Chẳng lẽ cậu định theo Ôn Ôn nhà các người cả một ngày chắc?” Nhìn Kế Hoằng mặt mũi nhăn nhó thành trái khổ qua, y thở dài một tiếng, không để hắn kịp phân trần liền kéo hắn vào thang máy chuyên dụng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về văn phòng.
Ôn Nhuận ngày đầu tiên làm việc là vệ sinh kho hàng, việc cũng không nhiều lắm, hơn nữa đám công nhân vệ sinh cùng khuân vác ở đây đều là người ngay thẳng, ở chung rất tốt, làm cậu nhớ tới các đồng nghiệp trước đây, bởi vậy cậu làm