Ôn Nhuận đi làm được nửa tháng, cậu luôn luôn cố gắng, thật cẩn thận, hao tổn biết bao nhiêu là tâm trí để nói dối Kế Hoằng, nhưng Kế Hoằng nhìn ra cậu thật sự là rất vui vẻ. Có lẽ mỗi ngày ở nhà nhàn hạ, cho dù có chơi bao nhiêu trò chơi điện tử, đọc bao nhiêu tiểu thuyết thì cũng không thú vị bằng việc ra ngoài làm việc.
Hắn từng nghe Ôn Nhuận nói qua, lúc còn làm công nhân kĩ thuật, có đôi khi phải tăng ca thêm mấy giờ liền, ngày hôm sau mệt mỏi về nhà nghĩ muốn ngủ, trong lòng lại tưởng tượng cuộc sống đầy đủ cơm no áo ấm có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng đợi cho đến khi chính mình nghỉ hưu dài hạn, vài ngày hưng phấn ban đầu qua đi, mỗi ngày vô sự làm Ôn Nhuận cảm thấy không thích hợp, ăn cơm không ngon, ngủ cũng không yên, ngược lại còn không bằng mỗi ngày đi làm mệt chết, tan tầm trở về thôn lang hổ yết xong liền lăn ra ngủ. Hiện tại hồi tưởng mấy lời này, Kế Hoằng khẳng định Ôn Nhuận là loại người không làm việc liền không vui vẻ.
Quên đi, cậu thích là được rồi, mệt cũng tốt bẩn cũng tốt, đây chính là do cậu lựa chọn. Nghĩ đến đây, Kế Hoằng liền không khỏi áy náy, nếu ngày đó mình không bất hòa cùng Ôn Nhuận, cậu ấy sẽ không đang làm việc mà phân tâm bị đứt hai ngón tay, để bây giờ phải làm công việc nặng nhọc như vậy, Kế Hoằng đau lòng mãi không thôi.
Ông trời nên cho mình chút trừng phạt đi, Kế Hoằng nghĩ như vậy, nhưng là Ôn Nhuận khoái hoạt cũng đủ để hắn thỏa mãn, hắn tự nhắc nhở chính mình sau này thời thời khắc khắc nào cũng phải trân trọng bảo bối lão bà của mình đến cực điểm.
Vì phối hợp với Ôn Nhuận, Kế Hoằng gần đây đều tăng ca, ở trên lầu nhìn Ôn Nhuận rời đi rồi mới trở về nhà. Cứ như vậy, Ôn Nhuận tự cho là giấu được Kế Hoằng đến hoàn hảo. Cậu mỗi ngày cùng đám đồng sự đều hòa hảo, đều là loại người thực hàm hậu, bởi vì địa vị thấp giống nhau nên cũng không có cái gì lục đục. Ôn Nhuận thập phần vừa lòng, lại cảm thấy mình lúc trước có dũng khí mạo hiểm tiến vào công ty của Kế Hoằng thật là một hành động anh minh a.
Kỳ thật lúc trước khi lựa chọn công việc, Ôn Nhuận căn bản không có nghĩ tới chuyện làm việc dưới mắt Kế Hoằng, nói giỡn sao, dù sao cũng làm cùng một công ty, nào có khả năng không thấy mặt, nhưng là liên tục vấp phải trắc trở, cậu chỉ còn một cơ hội cuối cùng này, thế là khi thông báo tuyển dụng còn một ngày, cậu nơm nớp lo sợ đi vào cửa chính công ty.
Đi vào rồi mới phát hiện, công ty có mấy tòa nhà, nhà xưởng chỉ nằm trong góc, nếu mình chỉ ở trong kho hàng cùng nhà xưởng làm việc, căn bản sẽ không có cơ hội đối diện với đám phần tử tinh anh mặt mày rạng rỡ, mà chắc chắn là như vậy, Kế Hoằng cũng không có khả năng rảnh rỗi mà đến giám sát đám công nhân bọn họ, hắn nếu có nghỉ ngơi thì cũng nhìn qua cửa sổ thưởng thức cảnh thành phố bận rộn đi, nghĩ như vậy, Ôn Nhuận liền yên