Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1050: Điên cuồng


trước sau

Nam Vực, bên trong Thanh La Tông, bốn phía Mạnh Hạo ánh sáng đỏ ngập trời. Thần thông cùng thuật pháp đến từ đám người Thanh La Tông, còn có rất nhiều pháp bảo, cho dù với thân thể của Mạnh Hạo cũng có chút không thể thừa nhận.

Tam Vĩ Phiên không ngừng bay vòng. Bỉ Ngạn Hoa cũng cũng bắt đầu co rút lại. Người của Thanh La Tông ở bốn phía dĩ nhiên điên hết rồi. Vô luận là người nào, thấy được căn cơ của mười vạn đại sơn bên trong tông môn, thời khắc này bị người rút ra một nửa cũng sẽ phát điên.

- Đợi không được mười vạn núi lớn, năm vạn cũng có thể!

Tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, chỉ một cái về phía bầu trời, lập tức năm vạn núi lớn đồng loạt ầm ầm mà về phía chỗ hắn, tốc độ cực nhanh, một đường kinh người.

Trực tiếp liền cùng Thanh La Tông mấy chục vạn tu sĩ hợp thành trận pháp, cùng nhau đánh tới. Giữa tiếng nổ vang, tiếng thê lương hét thảm không ngừng truyền ra, trong mắt của Mạnh Hạo lóng lánh ngọn lửa điên cuồng.

- Băng!

Hắn lên tiếng, chỉ nói một chữ này.

Một chữ ra khỏi miệng, thiên địa nổ ầm ầm, năm vạn núi lớn vào một chớp mắt đồng loạt sụp đổ, bầu trời bị xé rách. Mặt đất chấn động, ngay cả 99 ngọn núi của mặt đất cũng bị liên lụy nghiêm trọng, rối rít chia năm xẻ bảy.

Mấy chục vạn tu sĩ, từng người một phun ra máu tươi, trận pháp trực tiếp sụp đổ. Những người này có một nửa phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể trực tiếp hình thần câu diệt.

- Không!!

Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ triển khai thần thông trong tiếng rống giận. Bên ngoài thân thể có một cái Huyền Vũ to lớn xuất hiện, cõng giáp dữ tợn, chạy thẳng tới Mạnh Hạo. Tay phải của Mạnh Hạo nâng lên một ngón tay, lập tức năm vạn núi lớn sụp đổ, có một phần tuyên tiết đến trên người của hắn. Giữa tiếng nổ vang, lão giả phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp cuốn ngược. Cùng lúc đó, tay phải của Mạnh Hạo lần nữa nhấn một cái về mặt đất, lập tức mặt đất của cả Thanh La Tông trong nháy mắt nứt ra.

Linh khí chạy ra, mảnh vụn của ngọn núi, thiên địa thất sắc. Giữa thân thể của Mạnh Hạo cất bước, chạy thẳng tới ngọn núi thứ nhất giữa không trung.

Nhưng ngay khi hắn chạy ra, mới vừa một bước vào núi thứ nhất, lập tức hư vô phía trước hắn vặn vẹo. Trong ba đại Trảm Linh của Thanh La Tông, Trảm Linh đệ tam đao lão tổ mạnh nhất trong nháy mắt xuất hiện.

Thần sắc của lão ta dữ tợn, lộ ra mối hận ngập trời. Khi xuất hiện, tay áo vung, lập tức chung quanh lão ta bất ngờ xuất hiện 9 con bạch hổ. Bạch hổ này vào khoảng mười trượng, khi bọn chúng xuất hiện, gầm thét chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Sau khi bạch hổ đó lại, Trảm Linh đệ tam đao lão tổ ngửa mặt lên trời hô một tiếng. Tay phải nhấc lên, trong tay của lão ta xuất hiện một cái ấn. Cái ấn đó vô hạn khổng lồ, tán phát ra bảo quang ngập trời, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Xa xa, tên Trảm Linh đệ nhị đao lão giả chịu đựng thương thế, cũng trong nháy mắt tới gần. Trong lúc bấm quyết, chung quanh lão ta lập tức hắc khí cuồn cuộn, tạo thành Huyền Vũ. Thêm vào đó có một pho tượng bay ra, giữa không trung tán phát u quang, mơ hồ có tiếng khóc truyền ra từ bên trong pho tượng, chấn động khắp nơi.

Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức mũi kiếm của Tuế Nguyệt Mộc Kiếm duy nhất trong túi của hắn chợt bay ra. Sau đó giữa hai ngón tay hắn kẹp lấy, thân thể bỗng nhiên nhoáng lên một cái. Khi xuất hiện đã trước người của Trảm Linh đệ nhị đao lão giả, dưới vung lên một cái, mũi kiếm gào thét mà đi.

Mới vừa đụng chạm Huyền Vũ, thân thể của con thú này lập tức khô héo, phát ra gào thét thê lương, trực tiếp sụp đổ tiêu tán. Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ biến sắc, khi mũi kiếm đã gần kề, lão ta đang muốn né tránh, Mạnh Hạo nâng lên một ngón tay trái.

- Cấm!

Một chữ ra khỏi miệng, trong phút chốc thân thể của Trảm Linh đệ nhị đao lão giả chợt ngừng mạnh lại. Cái chợt dừng này, giá cao chính là mũi kiếm trực tiếp xuyên thấu qua từ trên thân thể lão, mang đi máu tươi, mang đi vạn năm thọ nguyên!

A!!

Đau đớn ngoài thân không tính là gì, nhưng thọ nguyên kia vỡ vụn tạo thành đau đớn, khiến cho lão giả này kêu thê lương thảm thiết. Thân thể đôi mắt khô héo đến có thể thấy được. Mạnh Hạo đã quay đầu, vung tay áo. Giữa cuồng phong gào thét, 9 con bạch hổ kia tới toàn bộ bức lui. Lúc hắn ngẩng mạnh đầu thì bên trên hắn, đại ấn nọ đã có đủ trăm trượng, mãnh liệt mà đến.

- Trấn!

Trảm Linh đệ tam đao lão giả hét lớn một tiếng. Hai tay nâng lên, dường như hư bắt đại ấn, đập mạnh một cái về phía Mạnh Hạo.

- Địa phương có núi chính là Phương Thốn Giới của ta!

Mạnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng, tay phải nâng lên bấm quyết, hướng lên một lóng tay. Lập tức chung quanh hắn, bất ngờ xuất hiện năm vạn núi lớn, nhưng cũng không phải thực chất, mà là hư ảo, chính là năm vạn núi lớn bị sụp đổ trước đó!

Những núi lớn nổ ầm ầm tạo thành Phương Thốn Giới của Mạnh Hạo, trong lúc khuếch trương ra phía ngoài, chạy thẳng tới đại ấn mà đi, nổ ngập trời, đánh sâu vào khuếch tán mạnh về bốn phía. Trảm Linh đệ nhị đao lão tổ vốn dĩ bị thương, giờ khắc này dưới cái đánh sâu vào, phát ra một tiếng gào thét không cam lòng. Thân thể ầm ầm sụp đổ, hình thần câu diệt.

Cùng lúc đó, dựa vào cái đánh sâu vào, Mạnh Hạo cất bước đi ra, tốc độ cực nhanh. Một cái chớp mắt liền nhiễu khai Trảm Linh đệ tam đao lão giả, xuất hiện trên núi thứ nhất, bên cạnh lư hương.

Hắn không chần chờ chút nào, mang kích động, trong nháy mắt đến gần lư hương. Tay phải nâng lên, đang muốn một tay chộp lấy thân ảnh hư nhược giấu trong sương mù, bị luyện hóa bên trong, phía sau hắn truyền đến một tiếng gào thét phẫn nộ đến cực hạn.

Theo tiếng gào thét mà đến, lại là một cỗ nguy cơ khiến Mạnh Hạo cũng đều da đầu tê rần.

- Ngươi muốn cứu nữ tử bên trong, lão phu thà rằng không thèm lấy Vãng Sinh Đan, cũng không cho ngươi thành công!

- Thiên địa lô, vỡ đan diệt thể!

Trong nháy mắt lời này của lão ta truyền ra, lư hương chấn động mạnh, khoảnh khắc cực nóng lên rồi bạo phát.

- Ngươi nếu né tránh, đạo lữ của ngươi bên trong lò luyện đan khoảnh khắc liền chết. Ngươi nếu không né tránh, các ngươi cùng chết!

Sắc mặt của Mạnh Hạo biến đổi mạnh. Mắt thấy lư hương ngọn lửa ngập trời, mắt thấy phía sau nguy cơ tới gần. Giờ khắc này, trong mắt hắn lộ ra chấp nhất, không chần chờ, không có dừng lại nửa điểm, càng không đi né tránh.

Hai tay của hắn nâng lên, không thèm để ý chút nào đến nguy cơ phía sau, không để ý cực nóng bạo phát trong lư hương, cả người trực tiếp đưa về phía bên trong lư hương, ôm lấy thân thể đã
cứng lên trong đó.

Thân thể hắn đã bị cực nóng trong nháy mắt xâm nhập. Đầu tóc ngay lúc đó trực tiếp thiêu đốt, khuôn mặt trong nháy mắt máu thịt bầy nhầy, một mảnh cháy đen. Hai tay lại máu thịt khô héo, lộ ra xương cốt, thậm chí vị trí của ngực thành mảnh khô cạn, lộ ra trái tim.

Nhưng hắn như cũ vẫn ôm lấy Hứa Thanh bên trong lư hương. Đồng thời khi hắn ôm lấy Hứa Thanh, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, nguy cơ phía sau lại tới.

Phốc phốc phốc phốc...

Dưới Mạnh Hạo run rẩy tám cái, phần lưng của hắn, thời khắc này tám con bạch hổ gào thét mà đến, hóa thành tám cây đinh màu trắng, toàn bộ đóng vào trên lưng của hắn.

Nhưng thân thể đau khổ vào giờ khắc này bị Mạnh Hạo quên lãng. Hắn kinh ngạc nhìn Hứa Thanh trong lòng ngực, đó có lẽ đã không còn là bộ dáng xinh đẹp trong trí nhớ của hắn nữa.Thân thể khô héo, thân thể khô kiệt, bộ dáng già nua, không có sinh cơ, không có hồn phách.

Cái gì... cũng không có.

Thân thể của Mạnh Hạo run rẩy, trong mắt của hắn giữ lại nước mắt.

- Hứa sư tỷ...

Lòng của Mạnh Hạo đau nhói mãnh liệt, dường như bị người thẳng thừng rút ra từ trong cơ thể, cả người hắn triệt triệt để để điên cuồng. Cũng chính là vào giờ khắc này, phía sau Mạnh Hạo, thanh âm của Trảm Linh đệ tam đao lão giả nọ vang vọng:

- Bát Hổ Diệt Tiên Kiếp!!

Một tiếng ầm, trong cơ thể của Mạnh Hạo, tám cây đinh ghim trong người hắn lập tức tản ra lực lượng kinh khủng không cách nào hình dung. Trong nháy mắt tràn ra trong cơ thể của hắn, thoáng chốc tràn ngập mỗi một tấc xó xỉnh ở thân thể của hắn.

Ánh mắt của Mạnh Hạo đỏ rần, trong tiếng cười thảm hắn nhìn thân thể của Hứa Thanh. Hắn mặc kệ tiếng nổ ầm vang vọng phía sau, mặc choTrảm Linh đệ tam đao lão tổ tới gần, đánh tới thần thông phía sau hắn.

Hắn phun ra máu tươi, nhưng máu tươi mới vừa xuất hiện, đã bị thiêu đốt.

- Kiếp thứ nhất!

Khi Trảm Linh đệ tam đao lão tổ bỗng nhiên lên tiếng, thân thể của Mạnh Hạo lần nữa nổ ầm ầm.

- Kiếp thứ hai!

- Kiếp thứ ba!

Thanh âm không ngừng, nổ ầm ầm không ngừng, tám cây đinh trong cơ thể của Mạnh Hạo, mỗi một kiếp liền sẽ sụp đổ, chặt đi hồn của hắn, nát thân thể hắn. Nhưng Mạnh Hạo không thèm để ý, hắn thời khắc này duy nhất để ý, chính là thi thể của nữ tử trong ngực.

Hắn hận, hắn cuồng, hắn điên, hắn hối hận.

Hắn đã tới chậm...

- Huynh sống, ta sống, huynh chết, ta chết...

- Huynh nếu già, ta theo huynh cùng nhau già...

Bên tai của Mạnh Hạo vang vọng thanh âm đã từng nghe. Hắn cười thảm không ngừng nổ ầm ầm trong thân thể.

- Kiếp thứ năm!

- Kiếp thứ sáu!

- Kiếp thứ bảy!

Đôi mắt của Mạnh Hạo vào giờ khắc này, đột nhiên lộ ra thần thái mãnh liệt. Hắn hít thở dồn dập, trong nháy mắt ba chữ kiếp thứ tám truyền ra sau người, hắn phát hiện một vấn đề!

- Hồn của Hứa Thanh... hồn của nàng không bên trong trong thân thể, hồn nàng

- Thân thể có thể khôi phục, chỉ cần hồn không tiêu tan, Hứa Thanh sẽ không phải chết. Mà bên trong thân thể của nàng không có bất kỳ dấu vết của hồn tan, phảng phất là... lúc trước đã bị người hút đi!

Thân thể của Mạnh Hạo chấn động, trong nháy mắt trong người truyền ra nổ ầm ầm. Hắn thu hồi thi thể của Hứa Thanh, cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể dường như vì ý chí của hắn mà thức tỉnh, cùng kiếp thứ tám, cùng chung bạo phát.

Giữa tiếng nổ ầm ầm, toàn thân của Mạnh Hạo thiêu đốt thành ngọn lửa vô cùng. Ngọn lửa này ngập trời, bị Thanh La Tông thời khắc này hơn mười vạn đệ tử thấy được, càng bị Trảm Linh đệ tam đao lão tổ thấy được.

Bọn họ thấy được ngọn lửa kia, thấy được thân ảnh bên trong ngọn lửa đang bị thiêu đốt. Thiên địa thất sắc, hơn mười vạn Thanh La Tông đệ tử từng người một lập tức kích động.

Trảm Linh đệ tam đao lão tổ kia cũng rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Mạnh Hạo uy hiếp quá lớn đối với lão ta. Thậm chí lão ta hoài nghi, nếu không phải cuối cùng đối phương vì Hứa Thanh, e rằng mình cũng không thể diệt sát đối phương.

- Cuối cùng cũng đã xong...

Trảm Linh đệ tam đao lão tổ lẩm bẩm, nhưng lời nói của lão ta vừa mới nói xong, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, lộ ra hoảng sợ, thân thể không chậm trễ chút nào cấp tốc lui về sau.

Ngay vào khoảnh khắc lão ta lui về phía sau, đoàn ngọn lửa kia trong nháy mắt dập tắt. Mạnh Hạo từng bước một đi ra từ bên trong. Cảnh giới Vĩnh Hằng, vĩnh hằng bất diệt!

Trừ phi là có thể diệt sát hắn trong nháy mắt, hình thần câu diệt, nếu không hắn sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.

Mà Trảm Linh đệ tam đao lão giả nọ hiển nhiên còn không có tư cách cụ bị như vậy!

Gần như khoảnh khắc lão ta lui về phía sau, bên ngoài thân thể của Mạnh Hạo tản ra sát khí, long trời lở đất.

- Hồn của Hứa Thanh ở đâu?

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm tên Trảm Linh đệ tam đao lão giả kia, từng chữ từng chữ lên tiếng. Ánh mắt của hắn đỏ thẫm, thanh âm của hắn ẩn chứa máu tanh giết chóc vô cùng. Hắn vào giờ khắc này cho người ta có cảm giác, nguy hiểm đến cực hạn.

Bốn phía hơn mười vạn Thanh La Tông đệ tử, từng người một run rẩy, nhưng trong đó có mấy người lại vào giờ khắc này, càng phát giác Mạnh Hạo nhìn quen mắt. Bọn họ đã có cảm giác này từ trước, nhưng lại không nghĩ sâu, mà trước mắt, bỗng nhiên nghĩ tới trong đầu, một cái tên đã từng biết.

- Mạnh Hạo!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện