- Hắn là Mạnh Hạo!!
- Tử Vận Tông, Tử Lô đan sư Mạnh Hạo. Hắn đã từng tới Thanh La Tông. Hắn năm đó đã nói qua đan đạo với chúng ta!!
Thanh âm truyền ra, bốn phía yên tĩnh lập tức chói tai. Ngay lúc đó mọi người sau đó đều ý thức được vấn đề này, một loạt tiếng động hấp khí toàn bộ lượn vòng.
- Hơn hai trăm năm trước, hắn mới là Kết Đan...
- Thời khắc này, hắn đã có thể chém chết Trảm Linh lão tổ!!
Bốn phía mọi người ồ lên cùng vù vù. Mạnh Hạo không đi chú ý nửa điểm, hắn nhìn chằm chằm Thanh La Tông Trảm Linh đệ tam đao lão tổ, cất bước đi về phía lão ta.
Theo tới gần, một cỗ khí thế khổng lồ quật khởi từ trên người Mạnh Hạo, hóa thành uy áp, bao phủ khắp nơi. Điều đó khiến bốn phía ồ lên khoảnh khắc an tĩnh, khiến gió trong trời đất cũng dừng lại, chỉ còn lại đè nén khó có thể hình dung.
Bầu trời, thời khắc này hoàng hôn mơ hồ phủ xuống hắc ám.
- Ở La Âm Tông, hồn của nàng ở La Âm Tông!!
Dưới áp lực bị ánh mắt của Mạnh Hạo chăm chú nhìn, Thanh La Tông tên Trảm Linh đệ tam đao lão tổ nọ, đáy lòng sợ hãi, cũng có một cỗ tuyệt vọng. Lão ta tin nếu mình không nói, hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Lão ta lại nghĩ tới đạo uẩn của Thanh La Tông, vốn là La Âm Tông lập tức không chậm trễ chút nào lên tiếng.
Thanh La Tông có chia âm dương.
Theo chia âm dương, hóa thành hai tông, trên mặt nổi chính là Thanh Dương Tông, mà dưới mười vạn núi lớn chính là La Âm Tông!
Hai tông môn này liên hệ chặt chẽ ở cùng một chỗ, không thể tách rời, tạo cho Thanh La Tông danh chấn Nam Vực.
Chuyện này Mạnh Hạo biết được không nhiều lắm, nhưng hắn có chút hiểu biết đối với Thanh La Tông, biết được nơi này tồn tại vô số tàn hồn. Những tàn hồn đều ở dưới mặt đất. Năm đó Mạnh Hạo từng có điều phát giác, thậm chí trên người của Hứa Thanh cũng có tàn hồn của phượng tổ.
Còn có một ít Thanh La Tông thiên kiêu, trên người của bọn họ cũng ẩn chứa hồn của La Âm Tông.
Rốt cuộc hai cái tông môn này, ai chủ ai thứ, điểm này... người ngoài không biết.
Mạnh Hạo không nói chuyện, tay phải nâng lên bấm quyết, bỗng nhiên nhấn một cái về phía mặt đất.
Dưới một cái nhấn đó, hắn thân là khí tức của Phong Yêu Sư, ầm ầm bạo phát. Bên trong khí tức đó, bốn phương tám hướng, trong thiên địa yêu khí, vô cùng vô tận hiển lộ ra, quét ngang về bốn phía. Trong ánh mắt của hắn, thế giới này cũng thay đổi cùng người khác bất đồng.
Hắn thấy được cả vùng đất này, bất ngờ tồn tại âm tử khí tức vô tận. Những khí tức đó cuốn lên ở cùng một chỗ, tạo thành từng cái lốc xoáy, mai tang sâu đậm phía dưới mặt đất của Thanh La Tông.
Mơ hồ, hắn thấy được một dòng sông vẩn đục. Khi nó chảy dưới mặt đất, bốn phía có vô số tàn hồn tồn tại, thêm vào đó ở bốn phía, nổi lơ lửng mười cung điện to lớn. Những cung điện đó cũng đều là hư ảo, vây quanh bốn phía, giống như trấn thủ vậy.
Ở mười đại điện trung tâm, có một tòa Tế đàn. Tế đàn nọ được hợp thành từ xương trắng, tràn đầy khí tức quỷ dị lành lạnh. Thời khắc này có một thủy tinh cầu trôi trên Tế Đàn, màu sắc xanh thẫm, bên trong, bất ngờ có một cái hồn, đang ngủ say.
Trong nháy mắt nhìn đến cái hồn đó, thân thể của Mạnh Hạo chấn động.
Nàng... là Hứa Thanh.
Dưới thủy tinh cầu, có bốn cái thân ảnh mơ hồ khoanh chân ngồi. Âm tử khí xuyên thấu qua trên người bọn họ lan ra ngoài, có thể thấy được đó là bốn cổ hài cốt không biết tử vong đã bao nhiêu năm.
Gần như đồng thời Mạnh Hạo nhìn về phía bốn cỗ hài cốt, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra u mang, cùng hắn nhìn nhau.
Chỉ là ánh mắt đụng chạm, tâm thần của Mạnh Hạo lập tức nổ ầm ầm, phảng phất có bốn con rắn độc ập vào mặt.
- Cút!
- Cút ra khỏi nơi đây!
- Chỗ này không phải là chỗ ngươi có thể tùy ý xâm nhập. Trong vòng ba hơi thở nếu còn chưa cút, ngươi chính là ở lại chỗ này đi.
Bốn người, ba cái ý thức, lúc chợt bộc phát trong đầu của Mạnh Hạo, chân phải của hắn nhấc lên, bước mạnh một bước về mặt đất. Cả mặt đất trực tiếp nổ ầm ầm, nứt ra một đạo khe hở. Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, không chậm trễ chút nào thân thể chạy thẳng tới cái khe nứt.
Hắn mới vừa một bước vào cái khe nứt, lập tức bốn phía âm hàn khí tức khoảnh khắc kinh thiên. Tức thì vô số tàn hồn chui ra từ bên trong dòng sông, những tàn hồn đó từng cái một mắt lộ ra u quang, mang ý tham lam, trong nháy mắt bay ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.
- Bên trong Hoàng Tuyền, thiên địa tàn hồn, không thấy thiên dương, chỉ mong trầm luân!
Khi thanh âm tang thương quanh quẩn, ít nhất mấy vạn tàn hồn chạy ra từ bên trong nước sông vẩn đục, nhấc lên âm phong gào thét, khoảnh khắc lại tới.
Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra kỳ quang, một bước bước ra trăm trượng, tay phải chậm rãi nâng lên. Khoảnh khắc chút ít mấy vạn tàn hồn lại tới, bỗng nhiên chém một cái trước người, hóa thành một thanh đao hư ảo, ẩn chứa đạo của Mạnh Hạo.
Đao này chém một cái, giống như đạo chém!
Đệ nhất đao này là đạo của Mạnh Hạo tự do tự tại, cuộc sống như lữ khách, vô câu vô thúc, chém cắt hết thảy gông xiềng!
Trong tiếng nổ ầm ầm, đao này vô hạn phóng đại, ngay lập tức khoảng chừng nghìn trượng, nổ ầm ầm mà đi về phía trước. Nó trực tiếp chém một cái, nhấc lên sóng gợn ngập trời, quét ngang một đao. Nơi nó đi qua, vô số tàn hồn phát ra gào thét thê lương, thân thể trực tiếp thiêu đốt.
Mạnh Hạo lại bước một bước về phía trước, bước ra 200 trượng, khoảng cách chỗ Tế đàn chỉ có 500 trượng. Cùng lúc đó, bên trong mười đại điện bên ngoài Tế đàn lập tức có mười đạo thần niệm bỗng nhiên xuất hiện, mang khí tức tử vong mãnh liệt, bất ngờ hóa thành 100 ngàn tàn hồn. Mỗi một người đều mắt lộ ra tham lam, ngưng tụ chung một chỗ, dường như tạo thành vầng trăng khuyết màu đen, cấp tốc tiến về phía Mạnh Hạo.
Tay phải của Mạnh Hạo lần thứ hai nâng lên, chợt rơi xuống, chém ra đao thứ hai!
Đó là đạo thứ hai của hắn, chém xuống hoàn mỹ, thu được tân sinh, ẩn chứa sự quyết đoán của hắn, ý chí của hắn. Hắn hiểu rõ, khoảnh khắc một đao này rơi xuống, thiên địa nổ ầm ầm, hình như có đại đạo phủ xuống. Trước mặt Mạnh Hạo, hóa thành một thanh đao vượt qua nghìn trượng.
Một đao chém trăng!
Nổ ầm ầm kinh thiên!
Sóng dao động của đao đi qua, tàn hồn thê lương,
trăng khuyết tia sáng vạn trượng, muốn đi đối kháng.
Vào khoảnh khắc đụng chạm lẫn nhau, trăng khuyết ầm ầm chấn động, bị đao thứ hai của Mạnh Hạo trực tiếp chém qua từ trung gian. Một tiếng ầm, ánh trăng kia lập tức hỏng mất.
Theo trăng khuyết hỏng mất, 10 tòa đại điện cũng đang chấn động. Bốn phía tất cả tàn hồn toàn bộ hoảng sợ. Lúc mắt thấy trăng khuyết dường như muốn lần nữa ngưng tụ, Mạnh Hạo nâng lên tay phải, chỉ một cái.
- Yêu Phong, đệ bát cấm!
Ầm!
Phong Yêu chi pháp dường như làm thương tổn cực lớn đối với tàn hồn. Trăng khuyết lại chấn động mạnh một cái, nhưng lại mắt thường có thể thấy được tiêu tán ra. Cùng lúc đó, một loạt thanh âm thê lương cũng quanh quẩn mạnh bốn phía.
- Là hắn!
- Là Phong Yêu Sư năm đó!!
- Hắn là Phong Yêu Sư!!
Trong những thanh âm phập phồng, Mạnh Hạo bước ra bước thứ ba, trực tiếp vượt qua 500 trượng, chạy thẳng tới Tế đàn. Nhưng vào lúc này, bốn cái thân ảnh trên Tế Đàn, có ba người đôi mắt bỗng nhiên nhoáng lên một cái, toàn bộ giơ tay lên, chỉ một cái về phía Mạnh Hạo.
- Tàn hồn đạo, đạo hồn tàn!
Ba người bất ngờ đều là tu vi của Trảm Linh đệ tam đao, đồng loạt ra tay, uy lực kinh thiên. Bốn phía dường như đắm chìm trong thế giới hư ảo, dường như thiên địa nghịch chuyển, phía trước Mạnh Hạo hóa thành một cái lốc xoáy.
Lốc xoáy đó dường như có thể cắn nuốt sống chết, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.
Nếu vẻn vẹn như thế cũng đã đành, nhưng không đợi Mạnh Hạo thi triển thần thông, người thứ tư trên Tế đàn bỗng nhiên mở ra đôi mắt. Thân thể lại một cái chớp mắt cất bước đi ra, đạp về phía hắn.
- Lão phu Âm Thần, không đi địa phủ, không lên thiên dương, nắm trong tay luân hồi của mình, có núi thứ chín Hoàng Tuyền
Khi lão ta lên tiếng, thân thể xuyên qua lốc xoáy, bất ngờ xuất hiện trước người của Mạnh Hạo. Tay phải nhấc lên, chỉ về phía trước.
Dưới một cái chỉ đó, bốn phía ngón tay của người này xuất hiện hư ảnh của một mảnh dòng sông màu vàng. Bên trong hư ảnh phảng phất có chúng sinh tồn tại, vùng vẫy trong đó, tản ra ý tử vong ngập trời.
Một cái chỉ đó, Mạnh Hạo lập tức thân thể nổ ầm ầm. Một cỗ sinh cơ nguy cơ mãnh liệt hiện lên trong nháy mắt. Hắn lập tức liền đoán được, người này... còn mạnh hơn nếu so với ba người trước!
- Ta từng ở trên chiếc thuyền cổ xưa đó, cảm ngộ hai thức đạo pháp...
Đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hít sâu một hơi. Khi tay phải bấm quyết nhấc lên, Thôn Sơn Quyết bỗng nhiên xuất hiện.
Pháp quyết này bên trong Yêu Tiên Cổ Tông không phải mạnh nhất, nhưng nếu bàn về có thể phát huy cực hạn, đối với Mạnh Hạo mà nói, có khả năng mạnh nhất, muốn xem núi này mô phỏng là núi gì!
Núi lớn bình thường, Thanh La Tông mười vạn tiên sơn, thậm chí cho dù là núi của cả Nam Vực Đại Địa cũng đều không thể vào giờ khắc này đối kháng lốc xoáy trước người Mạnh Hạo.
- Ta vẽ là núi mạnh nhất... Là núi thứ chín!
Đôi mắt của Mạnh Hạo trống rỗng. Tiếp theo một hơi, bên trong con ngươi của hắn, bất ngờ xuất hiện một ngọn núi!
Một ngọn núi sừng sững trong tinh không, vô biên vô tận, khổng lồ khó có thể hình dung!
Núi thứ chín!
Ngọn núi ấy vào thời khắc này hiển lộ trong mắt của Mạnh Hạo, biến ảo trong lòng bàn tay của hắn. Theo tay phải hắn nâng lên, núi thứ chín lập tức bành trướng. Cùng lúc đó, cũng có một cỗ đao động khó tả khôn xiết phát ra từ trên núi ấy.
Phía trước Mạnh Hạo, tàn hồn tự xưng Âm Thần, trong nháy mắt thần sắc hoàn toàn đại biến, thân thể cũng không tự chủ được dừng lại một chút.
- Đây là... Núi thứ chín!
- Có thể vẽ xuống cả núi thứ chín, điều này cần đại cơ duyên, càng cần hơn nữa là may mắn lớn!
- Hắn chẳng những hiển lộ ra núi thứ chín, lại biến ảo nó trong lòng bàn tay, cái này cần đại khí vận, càng cần... quyết đoán lớn!
- Hắn làm sao có thể cụ bị những thứ này? Cơ hội của hắn từ đâu tới, có thể thấy được hoàn chỉnh núi thứ chín!!
Đồng thời khi lão ta khiếp sợ, phía sau lão, ba cái tàn hồn trên tế đàn cũng đều toàn bộ thần sắc đại biến. Từng cái một lộ ra ý không thể tin, núi thứ chín đích thực quá kinh người!
Phải biết, cho dù Nam Thiên Đại Địa cũng chỉ là một trong bốn tinh tú. Mà bốn tinh tú cũng cần vây quanh núi thứ chín. Núi thứ chín... đối với tất cả mọi người của Đệ Cửu Sơn Hải mà nói là chí cao vô thượng!
Biến ảo ra núi thứ chín, coi như là biến ảo thế giới này, biến ảo một phương đại thiên địa.
- Biến ảo núi thứ chín, hắn ngày sau nếu thành tiên, chẳng phải là có khí nuốt núi. Người này tuyệt không thể để cho hắn lớn lên!
- Hắn chỉ có hình thể núi, không có ý núi, diệt sát hắn, đoạt máu hắn, chiếm vận hắn, thành đại thế của La Âm Tông ta!
Ba cái tàn hồn trên Tế Đàn lập tức chạy ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.
Mắt thấy song phương sắp đụng chạm, nhưng đúng lúc này, đột nhiên, một cỗ lực lượng mênh mông từ bên ngoài tinh không, trực tiếp phủ xuống Nam Thiên Đại Địa. Theo nó phủ xuống, cả Nam Thiên Đại Địa bị chấn động ầm ầm.
Đó là đại đạo phủ xuống, đó là núi thứ chín chân chính trong tinh không, phủ xuống ý chí!
Ý chí ấy bởi vì Mạnh Hạo vẽ mà đến. Ý chí ấy bởi vì núi trong tay hắn mà hạ xuống!