Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1210: Một lần cuối cùng!


trước sau

Yêu Phong đệ thất cấm, thuật độc hữu của Phong Yêu nhất mạch, nhìn như tương tự nhân quả đạo của Quý gia, nhưng thực tế lại khác về bản chất, lúc này thi triển ra, ánh mắt Mạnh Hạo bùng lên tia sáng kỳ dị, nhìn về những loại pháp bảo trong Binh Các.

Trên những pháp bảo, ở trong mắt hắn xuất hiện rất nhiều sợi tơ, những sợi tơ đó chính là dây nhân quả.

Phàm là những dây nhân quả trong Binh Các, lúc này toàn bộ đều hiện rõ trong mắt Mạnh Hạo.

- Quả nhiên dù cho pháp bảo cũng tồn tại nhân quả, như vậy ta yên tâm rồi. Mạnh Hạo ho khan, lúc này hắn trở nên lén lút thập thò.

- Trước tiên cắt những tồn tại nhân quả của bản thân pháp bảo, sau đó có thể kết duyên của ta! Mạnh Hạo phất tay, Yêu Phong đệ thất cấm mở rộng, bao phủ tất cả pháp bảo trong Binh Các.

Nhất thời, hào quang bùng lên, toàn bộ Binh Các chấn động.

Mạnh Hạo kinh hồn bạt vía, chờ một lúc, không có phản ứng đặc biệt nào, liền yên tâm, lại lấm lét nhìn quanh.

- Gạch nền cũng được, lát nữa cạy mấy cục mang theo, còn có những bệ đỡ này, vừa nhìn là biết không phải gỗ thường... Mạnh Hạo liếm môi, nhìn lên trên.

- Gạch ngói cũng được! Ánh mắt Mạnh Hạo phát sáng, hít sâu một hơi.

Bấm quyết, vận chuyển Nhất Chỉ Nhân Quả, trên đầu Mạnh Hạo xuất hiện sợi dây nhân quả của hắn, một đường đủ màu, Mạnh Hạo tập trung ngưng thần, tìm trong dây nhân quả của mình, cuối cùng tìm được một sợi tơ mỏng đến có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

Sợi tơ này chính là bởi vì Mạnh Hạo nhìn thấy cây thương, từ đó xuất hiện một sợi nhân quả, nhưng mà quá nhỏ, thổi một cái là có thể tiêu tán.

Mạnh Hạo hít sâu, giơ tay chỉ về sợi này, lập tức sợi dây nhân quả đó vặn vẹo, ngưng tụ thành phù văn, rơi vào tay Mạnh Hạo.

- Kết duyên! Mạnh Hạo quát, sợi tơ này phát sáng, đồng thời cây thương run lên, đang giãy giụa.

Nhưng nó giãy giụa, trên đầu Mạnh Hạo, đường nhân quả của cây thương này lại nhanh chóng rõ ràng, nó cùng Mạnh Hạo như có gút mắc, nhân quả hai bên lại càng sâu đậm.

- Nhất Chỉ Nhân Quả, kết duyên! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng, gầm lên, phù văn chỉ ra lấp lánh, hắn dùng sức bóp, phù văn nổ ầm trong tay, nhưng khi tán loạn, cây thương cũng không giãy giụa nữa, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được kêu gọi, truyền ra từ cây thương.

Hắn nhịn xuống kích động, tay chụp vào hư không, lập tức cây thương bay ra rơi vào tay hắn, vung lên, tiếng rít kinh người.

Mạnh Hạo cười to.

- Của ta, tất cả bảo vật nơi này, đều là của ta! Mạnh Hạo hưng phấn, nhưng đúng lúc này, đột nhiên đằng sau có sát khí nhắm tới.

Sát khí mạnh mẽ, chỉ cần thổi một cái là sẽ khiến Mạnh Hạo hình thần câu diệt.

Sắc mặt Mạnh Hạo đại biến, lập tức quay đầu, nhưng đằng sau trống rỗng, sát khí vẫn tồn tại, nó đến từ Binh Các này.

Trên trán Mạnh Hạo chảy mồ hôi lạnh, không dám động đậy, dưới sát khí này, hắn thở hổn hển, một lát sau chầm chậm lùi lại mấy bước, sát khí này cũng đi theo, như đang uy hiếp.

- Chẳng qua là muốn kết cái duyên mà thôi, làm gì phản ứng mạnh như vậy. Mạnh Hạo trong lòng thấp thỏm, vội nói.

- Khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm, Binh Các huynh đệ, đây là hiểu lầm thôi. Mạnh Hạo vội nói, sát khí vẫn mãnh liệt.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo thấy sát khí tràn ra, không công kích mình, tròng mắt xoay chuyển, muốn đi, nhưng nhìn pháp bảo khác trong Binh Các, liền không cam lòng.

- Binh Các huynh đệ, không cần để ý tới ta, ta không sao cả, ngươi làm việc đi. Mạnh Hạo lớn tiếng hô, cẩn thận lùi lại, đến gần cây kiếm có sương mù quần quanh.

Vừa cảnh giác sát khí, vừa thi triển Nhất Chỉ Nhân Quả, tìm được sợi tơ nhân quả với thanh kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất để kết duyên.

Kiếm kia chấn động, sát khí từ Binh Các lập tức sắc bén hơn, trên trán Mạnh Hạo chảy mồ hôi lạnh, cắn răng lại kết duyên tiếp, 3 lần liên tục, thanh kiếm liền ngừng giãy giụa, hình thành liên hệ vô hình với Mạnh Hạo.

Kiếm bay ra, thẳng đến cạnh Mạnh Hạo, xoay quanh như một con rồng đang lượn.

Mạnh Hạo không kịp vui mừng, sát khí trong Binh Các ầm ầm tăng vọt, không đâu không có, đã giận dữ đến cực hạn, vô cùng sắc bén.

- Cái cuối cùng, đây là cái cuối cùng!

Mạnh Hạo liếm môi, không dám động dậy, thẳng đến một hồi sau, hắn cẩn thận dời bước, đến gần một bảo hoa khắc bằng ngọc thạch, cắn răng, không chần chờ thi triển Nhất Chỉ Nhân Quả, hung hăng vỗ lên bảo hoa. Phù văn xuất hiện, hoa này không như những bảo vật khác, một lần là thành công.

Ngay khi thành công, sát khí rung trời ầm ầm tăng vọt, dưới sát khí này, cả người Mạnh Hạo ướt hết mồ hôi, liên tục hô to.

- Cái cuối cùng, ta đảm bảo, lần này thật là cái cuối cùng!

- Binh Các huynh đệ, thật là cái cuối cùng, ta đi ngay, ta đi ngay.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, sát khí này mạnh mẽ làm cho tâm thần của hắn chấn động, nói rồi liền nhanh bước đi, muốn rời Binh Các.

Nhưng mới đi được mấy bước, hắn không khỏi rối rắm, ở trên cái bệ cạnh hắn có một chiếc bình nhỏ, màu xanh đậm, nhìn thì bình thường, nhưng Mạnh Hạo lại cảm nhận được lực lượng hùng hồn tỏa ra từ chiếc bình.

- Đáng chết! Mạnh Hạo hung hăng nghiến răng, vung tay, sợi dây nhân quả của hắn và chiếc bình ngưng tụ thành phù văn, vừa đụng vào tay Mạnh Hạo, hắn liền bóp lại, mặc kệ thành công hay không, trực tiếp vươn tay nắm lấy chiếc bình.

Không ngờ lập tức chộp lấy, người lóe lên chạy vụt về phía cửa Binh Các, đồng thời, sát khí trong Binh Các bùng lên tận trời, mơ hồ có tiếng rống giận vang vọng, sát khí vọt về phía Mạnh Hạo.

- Cái cuối cùng, lần này thật là
cái cuối cùng, ta đi, ta đi ngay! Da đầu Mạnh Hạo tê dại, vội vàng chạy tới, sát khí như xua đuổi, gầm thét quét ngang ở sau lưng Mạnh Hạo.

Ở bên hông Mạnh Hạo, là chỗ đặt chiếc bàn dài, Mạnh Hạo đi ngang qua, thật không nhịn được, không khống chế được tay mình, thuận tay chụp lấy, trực tiếp túm theo một cái ngọc giản để trên đó.

Vừa chộp xong, sát khí trong Binh Các đã nhẫn nhịn đến cực hạn, chợt bùng nổ, tạo thành xung kích đánh thẳng vào Mạnh Hạo.

- Cút ra ngoài! Ở trong sát khí có tiếng rống giận, mạnh mẽ đụng vào làm cho Mạnh Hạo phun máu, người văng về phía cửa Binh Các.

Cửa liền mở ra, trực tiếp trục xuất Mạnh Hạo, đột nhiên đóng lại.

Binh Các cũng dùng tốc độ nhanh nhất lập tức biến mất, cùng lúc, trong Tinh Không Điện Đường, tam lão ba đại Đạo môn cùng chúng lão các tông cũng có thể nhìn thấy được cảnh tượng trong lốc xoáy.

Trên hình ảnh, Mạnh Hạo phun máu bay ra, thần sắc kiên nghị, thấy chết không sờn, vì hoàn thành nhiệm vụ mà không tiếc mọi giá.

- Vãn bối Phương Mộc, cho dù bản thân trọng thương, dù suýt chết, vượt lửa quá sông, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của ba đại Đạo môn vĩ đại! Mạnh Hạo phun máu, lớn tiếng hô, lấy trong lòng ra chiếc la bàn, giơ lên cao.

Bộ dáng bi tráng của hắn, khóe miệng dính máu, sắc mặt tái nhợt, người đang run lên, thương thế rất nghiêm trọng, nhưng càng là như vậy, lời nói hành động của hắn càng khiến tam lão ba đại Đạo môn chấn động.

Tinh Không Điện Đường, tam lão ba đại Đạo môn hơi thở gấp gáp, thần sắc mừng như điên không thể kiềm chế được.

Đúng lúc này, phía trước Mạnh Hạo chợt xuất hiện bóng dáng Lăng Vân Tử, sắc mặt hắn tái nhợt, lúc xuất hiện liền chụp vào hư không, la bàn trên tay Mạnh Hạo bị hắn lấy đi, gật đầu với Mạnh Hạo. Trong lòng Lăng Vân Tử cảm khái, vừa rồi hắn bị ánh sáng trong Binh Các tổn thương, hiểu được Binh Các nguy hiểm, giờ thấy Mạnh Hạo đi ra, phát hiện hắn bị thương, cũng cảm động lây, lại thấy thần sắc bi tráng của Mạnh Hạo, càng cảm thấy mình có chút hiểu lầm đứa nhỏ này.

- Đứa nhỏ ngoan!

- Thương thế như vậy không sao cả, dùng viên đan dược này! Lăng Vân Tử rất cảm động, vung tay lên, một viên đan dược màu trắng rơi xuống trước mặt Mạnh Hạo, mùi hương phà vào mặt, với trình độ đan đạo của Mạnh Hạo, liếc qua liền biết đây là một viên bảo đan.

"Đáng tiếc, ở đây không thể phục chế được."

Mạnh Hạo vội nhận lấy đan dược, lại muốn cất vào túi trữ vật.

- Còn không mau dùng, thương thế của ngươi rất nặng. Lăng Vân Tử quan tâm.

Mạnh Hạo thầm cười khổ, hắn không nỡ dùng viên đan dược này, với thương thế như vậy, hắn chỉ cần mở ra cảnh giới Vĩnh Hằng là sẽ khôi phục rất nhanh, nhưng đối phương đang nhìn mình, Mạnh Hạo có nhịn đau lòng, cắn răng nuốt vào đan dược.

Đan dược vào miệng liền tan ra, tạo thành dòng hơi nóng chảy khắp cả người Mạnh Hạo, thương thế của hắn khôi phục với tốc độ thấy rõ.

"Lỗ, lần lỗ rồi, nếu có thể phục chế đan dược, sau này đem ra bán, nhất định có thể bán ra giá cao." Mạnh Hạo thầm cười khổ, nhưng ngoài mặt lại toát ra cảm kích, cúi đầu chắp tay với Lăng Vân Tử.

Lăng Vân Tử gật đầu, nhìn Mạnh Hạo, càng nhìn càng thấy Mạnh Hạo mặc kệ là tu vi hay ngộ tính, ngay cả số mệnh cũng là lựa chọn tốt nhất.

"Ba cửa tư chất, là ta hiểu lầm hắn."

Lăng Vân Tử mỉm cười, đột nhiên nói.

- Phương Mộc, ngươi có chịu trở thành đệ tử hạch tâm Cửu Hải Thần Giới ta?

Hắn vừa lên tiếng, trong Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông ánh mắt chợt lóe.

Lão già Tiên Cổ Đạo Tràng mỉm cười, nụ cười có thâm ý, lão già Thái Hành Kiếm Tông lại hơi chần chờ, còn lão già Cửu Hải Thần Giới thì cười ha hả.

Mạnh Hạo cũng sững sờ một lát, có lòng muốn từ chối, nhưng chợt nghĩ Phàm Đông Nhi cũng ở Cửu Hải Thần Giới, nếu có một ngày, mình dùng thân phận Phương Mộc đi vào, vậy nhất định là một chuyện rất hay.

Nghĩ thế, Mạnh Hạo vội ho khan, chắp tay. - Vãn bối đồng ý, chỉ là vãn bối còn chút chuyện vặt cần xử lý, xin tiền bối cho ta một chút thời gian, chờ xử lý xong, sẽ lập tức đi Cửu Hải Thần Giới.

----------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện