Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1211: Hai cửa cuối cùng


trước sau

- Được, cho phép, ngươi cứ suy nghĩ, chờ ngươi đến Cửu Hải Thần Giới, lại báo cho lão phu! Lăng Vân Tử cười nói, vung tay, một chiếc lệnh bài bay ra, rơi vào tay Mạnh Hạo.

- Ngươi xử lý xong việc, bóp nát vật này, sẽ có thể đi đến Cửu Hải Thần Giới. Lăng Vân Tử nói xong, xoay người chợt lóe, lập tức biến mất, đồng thời hư vô quanh Mạnh Hạo cũng vỡ tan, khi mọi thứ rõ ràng, hắn lại xuất hiện ở tế đàn cổ lộ.

Người thí luyện nơi này, mọi người đều không thể tin nổi nhìn Mạnh Hạo.

Mọi người bên ngoài dù không nhìn thấy chuyện giữa Mạnh Hạo và ba đại Đạo môn, nhưng không ảnh hưởng tới việc Mạnh Hạo mang tới rung động đối với mọi người trong thí luyện này.

Nhất là Lăng Vân Tử thu Mạnh Hạo làm đệ tử hạch tâm Cửu Hải Thần Giới, mọi người bên ngoài đều nghe được, đều mang ánh mắt phức tạp hâm mộ nhìn Mạnh Hạo trên hình ảnh.

- Hắn đã như người đứng đầu lần thí luyện này, bái vào Cửu Hải Thần Giới cũng không có gì bất ngờ.

- Không biết hắn có còn tham dự tiếp hai cửa cuối cùng, còn có 2 cửa, một đợt trọng điểm khác trong thí luyện lần này... Lôi đài chiến!

- Nếu ta là hắn, sẽ tham dự 2 cửa cuối cùng, nhưng lôi đài chiến, vậy sẽ không tham dự. Dù sao tranh tài lôi đài, những thiên kiêu các tông đều tự động có tư cách, không cần tham dự kiểm tra, cho nên không cần đi cổ lộ, mà là trực tiếp tiến vào lôi đài chiến!

- Phương Mộc, dù cho rất mạnh, nhưng so sánh với những thiên kiêu các tông, hẳn là không bằng.

- Vậy thì đáng tiếc, các lần thí luyện ba đại Đạo môn, lôi đài chiến mới là trọng điểm! Có phần thưởng kinh người!

Người bên ngoài xì xào, trên 3 đường cổ lộ, đã bắt đầu cửa thứ 9!

Nhân số tham dự cửa thứ 9 đã giảm mạnh, 8 cửa trước lục tục loại bỏ không ít người, đám người mập mạp trực tiếp bị tông môn dẫn đi, sẽ không tham dự 2 cửa sau và lôi đài.

- 2 cửa cuối cùng, một là tâm quan, một là đạo quan! Lăng Vân Tử xuất hiện trên Vấn Đạo cổ lộ, khi hắn nhìn Mạnh Hạo, tràn đầy khen ngời, nói rồi phất tay, vị trí mọi người lại biển đồi, ầm ầm chia ra lên xuống, xếp ở phía trước tiên chính là Mạnh Hạo.

- Tâm quan luyện tâm, đạo quan vấn đạo!

- 2 cửa này, lấy 7000 Nguyên Anh, 2000 Trảm Linh, 1000 Vấn Đạo, đi vào lôi đài chiến!

- Ta phải nhắc nhở các ngươi, trong lôi đài chiến, rất nhiều khen thưởng, nhưng đối thủ của các ngươi, ngoài lẫn nhau, còn có thiên kiêu từ các tông. Đương nhiên, cũng sẽ có đệ tử ba đại Đạo môn đi vào.

- Có lẽ không công bằng, nhưng chuyện thiên hạ vốn là thế, trở nên nổi bật mới là chân hùng! Lăng Vân Tử nói rồi phất tay, tất cả tế đàn lại mờ đi.

Người ngoài Đệ Cửu Sơn Hải nhìn không chuyển mắt, xem 2 cửa cuối cùng. Về phần Tinh Không Điện Đường, chúng lão các tông đều nghiền ngẫm, nhưng không ai hỏi ba đại Đạo môn, mà xem những người thí luyện được bọn họ nhìn trúng.

Về phần tam lão ba đại Đạo môn, ngồi yên ở đó, thần sắc ba người bình tĩnh, chỉ có bọn họ mới biết nội tâm hưng phấn thế nào.

- Tâm quan, kiểm tra một người có thể chiến thắng được tâm ma hay không!

- Cửa này có liên quan tới ý chí, nhưng không quá lớn, trọng điểm chiến thắng tâm ma, ngoài ý chí ra, quan trọng nhất là đạo tâm có vững chắc không, cho nên hai cửa này sẽ tiến hành cùng lúc.

- Không biết, lần này Phương Mộc có còn tiếp tục nổi bật hay không, nếu hắn vẫn là người đứng đầu, vậy lần thí luyện này, hào quang của hắn triệt để đàn áp mọi người trong bất cứ cửa nào.

- Ta thấy chưa hẳn, mấy cửa trước hắn là người đứng đầu, hai cửa cuối thì hẳn đã mỏi mệt, khó mà thành công!

Người bên ngoài xì xào, những người thí luyện trong ba đường cổ lộ bị bao phủ mơ hồ, chìm trong một thế giới đặc thù, hoàn toàn khác với rước.

Mạnh Hạo mở mắt, hắn nhìn thấy.... một mảnh luyện ngục!

Mặt đất đầy lửa, bầu trời ngập lửa, những chỗ không có lửa thì khô nứt, không một ngọn cỏ.

Còn hắn... cả người bị treo lên, dây xích trói buộc, nhìn quanh, toàn là dây xích dày đặc, mỗi cái đều trói một người.

Những người này có Nguyên Anh, có Trảm Linh, có Vấn Đạo giống Mạnh Hạo, thậm chí Mạnh Hạo nhìn thấy thanh niên đeo mặt nạ, thấy được tu sĩ Nguyên Anh Trần Phàm.

- Đây... đây là chuyện gì! Trước khi Mạnh Hạo đi vào thế giới 2 cửa đạo và tâm, hắn có tự tin, dù sao 8 cửa trước, hắn đều vượt qua rất nổi bật.

Nhưng bây giờ nhìn xung quanh, nhận ra thế giới đặc thù, không biết sao hắn lại sinh ra áp lực cùng nguy cơ.

Hiện tại không chỉ có hắn tỉnh, nhìn xung quanh, gần 100 ngàn tu sĩ đều lần lượt tỉnh dậy, mỗi người đều nhận ra trạng thái bản thân và cảnh tượng xung quanh, đều giật mình.

- Đây là chỗ nào, 2 cửa cuối cùng, sao lại thế này?

- Không ngờ... không ngờ mọi người đều ở chung một chỗ!

Mạnh Hạo thở gấp, hắn phát hiện xiềng xích trói buộc không thể lay chuyển, tu vi có thể phát huy bị áp chế cực hạn, chỉ phát ra lực lượng Vấn Đạo bình thường.

Càng làm Mạnh Hạo rung động, là xiềng xích trói buộc hắn không ngừng lung lay, khi nhìn ra xa, Mạnh Hạo ngẩn ngơ, lúc này cũng không
ít người nhìn được cảnh tượng đằng xa, ánh mắt co rụt, không ít người hô lên.

Mạnh Hạo thấy rõ, xích sắt trói hơn 100 ngàn tu sĩ, đầu bên kia là một cây gậy to lớn, mà cây gậy này lại bị một người khổng lồ vác trên vai.

Người khổng lồ quá to lớn, hắn trần thân trên, quấn quanh da thú, cả người tím đen, nhấc chân chạy về phương xa, hắn vừa chạy, xích sắt rung chuyển, làm cho mọi người choáng váng.

Mọi người bên ngoài Đệ Cửu Sơn Hải cũng rung động, nhìn trên 3 lốc xoáy xuất hiện hình ảnh giống nhau, nhìn người thí luyện, nhìn người khổng lồ.

- 2 cửa cuối cùng, sao lại như thế?

- Vậy phải thử thách thế nào?

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời thế giới đó xuất hiện một khe nứt lớn, bên trong khe nứt có trăm ngàn cái bóng bay ra.

Những cái bóng này không phải tu sĩ, mà là hung thú có cánh, rất là hung dữ, bay ra kéo theo cơn gió dữ dội, lao thẳng về phía người khổng lồ.

Người khổng lồ dừng chân, vung gậy đánh lên trời, vừa làm thế, những sợi xích đều bị văng ra, khiến cho những tu sĩ trên đó giống như đụng vào núi đá, trong gió rít ầm ầm, trực tiếp đối mặt những hung thú bay.

Những hung thú hai mắt đỏ sẫm, toát ra tham lam, lập tức đánh thẳng về phía mọi người, nhất thời tiếng hét thảm vang lên, chỉ vừa tiếp xúc, đã có không ít người chết ngay, bị hung thú giết liền nuốt sống.

Máu tươi như mưa rơi xuống, làm cho biển lửa dưới đất cũng tối sầm lại.

Ánh mắt Mạnh Hạo hung ác, hắn không thể khống chế thân thể, đành phải theo dây xích bay đi, nhưng khi ra tay lại không chần chờ, tay bấm quyết chộp lấy, hóa ra móng vuốt đụng vào một con hung thú.

Ầm ầm, hung thú hét thảm, đầu vỡ vụn, còn Mạnh Hạo bị kéo đi, lại có 3 con hung thú bay tới.

Tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo ra tay như gió, lúc này hắn không che giấu bản tính hung ác, tay đầy máu, nhưng sát cơ trong mắt ngày càng mạnh, trong vòng nửa nén nhang, hung thú chết trong tay hắn đã quá 30 con.

Cũng không thiếu tu sĩ như Mạnh Hạo, đều đang giết chóc, nhưng dần dần, theo tu sĩ chết đi càng nhiều, những người chưa chết cũng phải đối mặt càng nhiều hung thú.

Lại xuất hiện một chút hung thú mạnh mẽ ngang với Vấn Đạom sau nửa canh giờ, ngay cả hung thú Ngụy Tiên cũng xuất hiện, tu sĩ xung quanh Mạnh Hạo lần lượt chết đi. Lại hồi lâu, tính cả hắn chỉ còn không quá trăm người, bọn họ bị vô số hung thú vồ lên.

Mạnh Hạo chỉ chống đỡ được 50 hơi thở, cả người tan vỡ, đầu bị một con một con hung thú trực tiếp cắn nuốt, trước khi chết, hắn mơ hồ thấy được mình là người chống đỡ đến cuối cùng.

Trước mắt tối sầm.

Đến khi rõ ràng trở lại, dưới đất tràn ngập biển lửa, bầu trời tối tăm, xích sắt lung lay, Mạnh Hạo mở mắt, xung quanh đều giống y như cũ, lần lượt có người thức tỉnh, đều sửng sốt.

Mạnh Hạo cũng ngây ra, sau đó da đầu tê dại, mọi thứ dường như không thay đổi, người khổng lồ vẫn đang chạy, còn những người chết đi trước đều lúc này đều có mặt.

Sau nửa nén nhang, bầu trời rách ra khe nứt, hung thú lại tới, chuyện xảy ra lại như luân hồi phủ xuống, người khổng lồ gầm lên, vung gậy, tất cả tu sĩ trên xích sắt bao gồm cả Mạnh Hạo lại bị văng ra, khai chiến lần nữa.

Ngay cả hung thú mà Mạnh Hạo đánh chết, cũng cùng một con trước đó!

Sau một canh giờ, Mạnh Hạo chết, khi mở mắt, xích sắt vẫn lung lay...

Một lần, hai lần, ba lần... thời gian trôi qua, Mạnh Hạo không biết đã trôi qua bao lâu, cũng quên mất mình chết bao nhiêu lần, mọi người bên cạnh hắn đã có không ít người chết lặng, rất nhiều người vừa đi ra lập tức chọn chết đi, tiếp tục lặp lại.

Thần sắc Mạnh Hạo ngày càng mờ mịt, nơi này căn bản không có lối thoát, đây là thí luyện, nhưng thí luyện này không có đường sống.

Chết, chết, lại chết.

Thức tỉnh, thức tỉnh, lại thức tỉnh.

Có người sụp đổ, gào thét điên dài, nhưng vô ích, có người im lặng, nghĩ hết cách, thậm chí thử dùng quỷ kế, nhưng đều thất bại.

Mạnh Hạo tận mắt thấy có một tu sĩ Vấn Đạo, không biết dùng cách nào, trong một lần hung thú tấn công, đoạt xá một con hung thú muốn trốn đi, rõ ràng đã không thấy bóng, hình như trốn ra.

Nhưng khi Mạnh Hạo thức tỉnh lần nữa, hắn thấy đối phương vẫn ở trên xích sắt.

Xảy ra chuyện gì, người kia không nói.

----------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện