Ngã Dục Phong Thiên

Chương 587: Phá kén mà ra!


trước sau

Trong tiếng rền vang, hai bàn tay va chạm, một là ngũ sắc thiên, một là phong thiên yêu. Một cái mang theo khí tức hủy diệt, một cái muốn phong thiên, không thể hình dung được bên nào cường đại hơn. Chỉ biết vào thời khắc này, thiên không phải thiên, địa không là địa, yêu cũng chẳng phải yêu!

Dường như tất cả hư vô đều dập nát, trong tiếng động rền vang kia, toàn bộ thế giới ngũ sắc tiêu tán, trở thành màu đen....

Trong màu đen này, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tự tin, hắn nhìn trời cao chỉ còn màu đen, nhẹ giọng mở miệng.

- Thì ra, có thể phong thiên!

Nói xong câu đó, suy yếu trước nay chưa có hiện lên trong lòng Mạnh Hạo, hắn cười mà nhắm nghiền hai mắt, phát động phương pháp thủ hộ cường đại nhất của Vô Mục tằm, theo tơ tằm không ngừng vờn quanh, hợp thành một cái kén cực lớn!

Thân thể hắn, bị bao phủ hoàn toàn ở bên trong kén.

Ngăn cách tất cả thanh âm, tiêu thất tất cả thiên kiếp, hóa thành một cái kén như tồn tại vĩnh hằng tại hố sâu trên mặt đất.

Hồi lâu, bầu trời dần dần khôi phục, bàn tay ngũ sắc tiêu tán, bàn tay yêu phong của Mạnh Hạo cũng đã trở thành tro bụi. Chỉ có trung tâm tạo thành bàn tay phong yêu, miếng Cổ Ngọc Phong Yêu kia, từ giữa không trung hạ xuống, bụp một tiếng, đã rơi vào bốn phía quanh cái kén mà Mạnh Hạo hình thành.

Uy áp đến từ thiên kiếp vào lúc này cũng đều hoàn toàn biến mất, trận kiếp này... Đến kinh thiên động địa, đi vô thanh vô tức, rốt cục vượt qua.

Chim anh vũ cùng miếng mỡ đông, còn có hơn năm nghìn tu sĩ ở xung quanh, ai nấy vẻ mặt uể oải, vây xung quanh phụ cận hố sâu có cái kén, hộ pháp cho Mạnh Hạo, chờ đợi Mạnh Hạo phá kén mà ra.

Theo thời gian trôi qua, một cỗ hơi thở lột xác từ trong kén này tản ra. Trong hơi thở này, Mạnh Hạo còn đang ngủ say, nhưng thân thể hắn lại đang chậm rãi bị thay đổi, dần dần thích hợp hơn với lôi đình, trong lúc mơ hồ, có một tia lại một tia thiểm điện chạy quanh, từ trên thân thể ngủ say của hắn khuếch tán ra, bao trùm kén, tản ra đến bên ngoài.

Giờ này khắc này, ở Tử Vận Tông Nam Vực, trên một tòa chóp núi, tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết sớm truyền tống đến nơi này, đã được Tử Vận Tông dàn xếp tốt, ngọn sơn phong này, đã trở thành nơi ở mới của gia tộc bọn họ.

Mà sự mĩ lệ của Hàn Tuyết San cũng khiến cho nàng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lập tức được tu sĩ cùng đan sư của Tử Vận Tông chú ý đến. Cùng với việc gia nhập vào Tử Vận Tông, Hàn Tuyết San lựa chọn Đan Đông nhất mạch, dựa theo lý tưởng của nàng, trở thành một đan sư.

Đến sau này, nàng cũng rốt cuộc biết việc Đan Đỉnh đại sư phản bội sư môn, nói không nên lời cảm giác dưới đáy lòng là gì, giống như có thất lạc, cũng giống như cảm thấy rất bình tĩnh.

Nếu như lúc trước không có gặp được Mạnh Hạo, có lẽ mất mát này sẽ càng nhiều, nhưng nay, dường như có gặp được Đan Đỉnh đại sư hay không, đối với Hàn Tuyết San mà nói, đã không phải trọng điểm.

- Nghe tộc nhân của Tuyết San muội muội nói, các ngươi ở trong Thánh Tuyết thành Mặc Thổ gặp được một Mạnh đại sư?

Thanh âm êm tai truyền đến từ bên người Hàn Tuyết San, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hàn Tuyết San đang đứng suy tư trên đỉnh núi.

Hàn Tuyết San vội vàng quay đầu, thấy được từ phía sau đi tới một nữ tử tuyệt mỹ. Cô gái này mặc một thân váy dài màu lam, khuôn mặt động lòng người, dung nhan dường như vô cùng mịn màng, như tụ tập sự xinh đẹp của thiên địa vào một thân, như người bước ra từ trong tranh, đi vào phàm trần.

- Tuyết San gặp qua Sở sư thúc.

Hàn Tuyết San lập tức cúi đầu, hạ thấp người cúi đầu. Sở Ngọc Yên trước mắt này, là nữ tử xinh đẹp nhất mà nàng gặp qua, sau khi đi vào Tử Vận Tông. Loại xinh đẹp này, có chút thời điểm nàng thấy cũng sẽ cảm giác có chút hoảng hốt.

Nàng cũng có nghe nói đến một số chuyện cũ có liên đoán vị Sở sư thúc này cùng Đan Đỉnh đại sư, đều là do mấy người trong tông môn truyền ra.

- Có lẽ cũng chỉ có nữ tử như vậy, mới có thể xứng đôi với Đan Đỉnh đại sư thôi.

Hàn Tuyết San
nhìn thấy Sở Ngọc Yên, nghĩ tới Đan Đỉnh đại sư. Nàng bỗng nhiên liên tưởng đến mình cùng Mạnh Hạo, trong đầu hiện ra thân ảnh Mạnh Hạo.

- Tuyết San?

Sở Ngọc Yên đến gần. Nhẹ giọng mở miệng.

Hàn Tuyết San đỏ mặt lên, lập tức cúi đầu, trong lòng có chút ngượng ngùng, thầm nghĩ, lúc này tại sao mình lại nghĩ tới cái tên không hiểu phong tình kia chứ.

- Là có vị Mạnh đại sư, hắn luyện đan tốt lắm, nếu không phải nhờ hắn, gia tộc Hàn Tuyết chúng ta đã sớm diệt vong, cũng sẽ không đến nơi đây.

Hàn Tuyết San thấp giọng nói.

- Vị Mạnh đại sư này, là tu sĩ Mặc Thổ sao?

Sở Ngọc Yên nhìn Hàn Tuyết San, hỏi.

- Là tu sĩ Mặc Thổ bản địa, hắn là Kim Quang Lão Tổ, tu vi sâu không lường được, có thể thôi hóa Kinh Thứ, ngay cả Đạo tử của Mặc Thổ cung, nhìn thấy hắn cũng sợ hãi... Hắn luyện đan, ngay cả Chu đại sư cũng không sánh bằng. Sở sư thúc ngươi hỏi hắn, là có chuyện gì sao?

Hàn Tuyết San nói xong, trên mặt càng đỏ.

Sở Ngọc Yên che miệng cười, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này. Lấy lịch duyệt của nàng, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra thiếu nữ này tâm hoài xuân ý, hiển nhiên là tâm hồn thiếu nữ đều tập trung hết vào người vị Mạnh đại sư Mặc Thổ này rồi.

- Không có gì, chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy tộc nhân tộc ngươi nói đến, đối với đan đạo của người này có chút hứng thú, muốn nhìn một chút đan đạo của hắn đến cảnh giới nào. Đáng tiếc hắn không có theo tới, nếu không còn có thể tham thảo một chút.

Sở Ngọc Yên lắc lắc đầu, ôn nhu cười cười. Nàng có thể nhìn ra Hàn Tuyết San không có nói dối, nếu xác định đối phương là tu sĩ Mặc Thổ, cũng không phải là người mà nàng nghĩ đến, giờ phút này xoay người liền muốn rời đi.

- Như vậy a, hắn người này hình như rất không thích Nam Vực. Nhưng mà Sở sư thúc, chỗ này của ta có một viên đan dược hắn cho ta, có lẽ ngươi có thể từ trên đan dược này, nhìn ra đan đạo của hắn là trình độ gì chăng?

Vẻ mặt Hàn Tuyết San lộ ra sự chờ mong, sau khi đến Tử Vận Tông, nhất là bái nhập Đan Đông nhất mạch, mấy ngày nay nàng đối với cấp bậc của đan sư có thêm rất nhiều hiểu biết, nội tâm phi thường tò mò, Mạnh Hạo rốt cuộc là đan sư trình độ nào.

- Được rồi, ta giúp ngươi nhìn xem, vị Mạnh đại sư mà ngươi thích kia, rốt cuộc đan đạo đến cảnh giới nào rồi.

Sở Ngọc Yên mỉm cười, lấy thân phận của nàng, vốn sẽ không đi làm chuyện như vậy, nhưng thấy được Hàn Tuyết San, nàng không khỏi nghĩ tới chính mình năm đó, nội tâm than nhẹ một tiếng, gật gật đầu.

Hàn Tuyết San nghe vậy càng ngượng ngùng, cúi đầu lập tức lấy ra đan dược Mạnh Hạo cho nàng, đưa cho Sở Ngọc Yên. Vừa mới lấy ra, nàng bỗng nhiên có chút hối hận.

- Hắn chắc là đang khoác lác, cứ như vậy liền vạch trần chân tướng, dường như không tốt lắm...

Hàn Tuyết San nghĩ tới lời Mạnh Hạo nói khi tặng đan dược, là lấy viên thuốc này ra thì có thể tìm Đan Quỷ đại sư.

Giờ phút này nàng, căn bản cũng không có chú ý tới, Sở Ngọc Yên sau khi nhìn thấy viên thuốc này, sắc mặt nháy mắt đại biến, cho đến khi biến hóa này đã trở thành hô hấp dồn dập, Hàn Tuyết San lúc này mới ngẩng đầu mang theo kinh ngạc, thấy được thân hình Sở Ngọc Yên lảo đảo, hình như có chút hoảng hốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện