- Sở sư thúc...
Sở Ngọc Yên nhắm nghiền hai mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi mở ra, thấy trên đan dược trong tay có khắc một chữ Tuyết, lại nhìn Hàn Tuyết San một chút, đáy lòng chẳng biết tại sao, có một cảm giác khó chịu.
- Hắn tên gọi là gì?
Sở Ngọc Yên cắn răng.
- Mạnh... Mạnh Hạo...
Hàn Tuyết San có chút sợ hãi, thấp giọng nói.
- Chết tiệt Mạnh Hạo!
Sở Ngọc Yên không còn cách nào áp chế được nữa, cắn răng mở miệng, trong thanh âm mang theo phức tạp, có bất phẫn, càng có một tia vui mừng. Nàng biết, đối phương chẳng những an toàn, hơn nữa cuộc sống còn vô cùng dễ chịu.
Nghĩ đến đây, khó chịu nơi đáy lòng Sở Ngọc Yên, càng nhiều.
Hàn Tuyết San mạnh mẽ ngẩng đầu, mặc dù Sở sư thúc trước mắt này, vô luận là tu vi hay là thân phận đều cao hơn bản thân, nhưng trên mặt của Hàn Tuyết San vẫn là lộ ra tức giận.
- Ngươi còn thay hắn tức giận? Hắn chính là Đan Đỉnh đại sư, hắn chính là Phương Mộc!
Sở Ngọc Yên mắt nhìn Hàn Tuyết San, thở dài, nói xong lời này thì đem đan dược đưa cho Hàn Tuyết San, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Tuyết San tâm thần như bị lôi đình oanh kích, hoàn toàn ngây người, đầu óc ong ong.
- Hắn chính là Đan Đỉnh đại sư...
Cùng lúc đó, ở trên vùng đất Tây Mạc, một chỗ trong sa mạc, nơi đây hàng năm bão cát tràn ngập, gió cát rít gào, vòng quanh thiên địa, khiến cho nơi này vô luận ban ngày hay là đêm tối, đều là một mảnh u ám.
Tất cả sinh mệnh bước vào nơi này, cũng như đi vào vùng cấm.
Giờ phút này, ở chỗ sâu trong sa mạc, có một tòa tế đàn bị dìm ngập ở trong đất cát. Trên tế đàn này, đặt một cái tráp to cỡ bàn tay, đúng lúc này, cái tráp tỏa ra hào quang chói mắt, nhanh chóng chớp động, gió trong sa mạc càng cường đại hơn, sau khi quét ngang toàn bộ sa mạc, gió này giống như hóa thành thái dương màu đen, đem tất cả hào quang hấp thu hết.
Tiếng gầm giận dữ, từ chỗ sâu trong sa mạc, bên dưới tế đàn, từ trong hộp kia đột nhiên truyền ra, ngay sau đó, cái tráp lập tức dập nát, trong đó bay ra một đoàn huyết nhục, lấy tốc độ cực nhanh nhúc nhích, vặn vẹo, dần dần hóa thành một thân thể người. Thân hình này thoạt nhìn rất suy yếu, chậm rãi xuất hiện ngũ quan.
Chính là tu sĩ Trảm Linh áo bào đen ngày đó bị Mạnh Hạo dùng truyền thừa Kỳ Nam của gia tộc Hàn Tuyết giết chết!
Y cũng chưa chết, chết đi chỉ là một thân thể, đạo của y vẫn còn, bản nguyên y bất diệt, thì sinh mệnh không tắt.
Thời gian trôi qua, rất nhanh, thân ảnh ấy sau khi hoàn toàn thành hình, tay phải y vung lên, một bộ hắc bào đã rơi vào trên người, y chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút âm trầm cùng tức giận.
- Tu sĩ có thể truyền thừa ấn kí đầy đủ, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, chờ lão phu thoát khốn khỏi đất này, ở bên ngoài.... sẽ có lúc gặp lại!
Nơi đã từng là Thánh Tuyết thành, nay đã là hố sâu trên mặt đất, bầu trời bay bay từng bông hoa tuyết, bao trùm mặt đất, rơi vào trong hố sâu, trên người hơn năm nghìn tu sĩ.
Trong trung tâm của những tu sĩ này có một cái kén cao hơn một trượng, trên thân kén hiển lộ từng trận khí tức tràn đầy, đã giằng co mấy ngày, càng ngày càng mãnh liệt.
Lúc này bỗng truyền ra tiếng động ken két, tu sĩ bốn phía đều quay đầu nhìn về phía cái kén to hơn một trượng này, thấy nó bắt đầu thu nhỏ lại, gió lại như nổi lên, tiếng gió âm u, truyền khắp bốn phía.
Cẩn thận nhìn lại, đây không phải là gió, mà là tơ tằm tạo thành kén, đang lướt nhẹ bắt đầu giảm bớt từ bên trong. Rất nhanh, tầng ngoài của kén này bắt đầu loãng ra, đến cuối cùng, tốc độ đã giảm bớt lập tức bạo tăng, khiến cho gió lớn hơn nữa, rồi trở thành gió xoáy vờn quanh kén này.
Cản trở ánh mắt của tu sĩ ở bốn phía, nhưng lại ngăn trở không nổi một cỗ hơi thở càng ngày càng mạnh, từ trong gió lốc này, giống như thức tỉnh, truyền khắp bát phương.
Tu sĩ xung quanh đều lui về phía sau, ngưng thần nhìn lại. Một nén nhang
sau, trong gió lốc, chậm rãi đi ra một thân ảnh, theo thân ảnh xuất hiện, từng trận tia chớp ở chung quanh hắn chạy quanh, mặt đất đã trở thành Lôi Trì, dường như người từ trong gió lốc đi tới này có thể nắm lôi đình thiên địa trong tay, nắm giữ lôi ý.
Sau khi hắn hoàn toàn đi ra, khi khuôn mặt của hắn được tu sĩ bốn phía toàn bộ thấy rõ, bọn họ thấy được Kim Quang Lão Tổ, thấy được... Mạnh Hạo!
Một đầu tóc dài phiêu diêu, một thân trường bào màu xanh, dung nhan tuấn mỹ, phía sau hắn lôi đình nổ vang, dưới chân Lôi Trì khuếch tán, trên thân thể có vô số tia chớp hình cung chạy quanh, giống như bên ngoài trường bào màu xanh, có thêm một kiện áo choàng làm bằng sấm sét.
Trận thiên kiếp này, Mạnh Hạo đã hoàn toàn vượt qua, giờ phút này tu vi hắn ầm ầm vận chuyển, tu vi Kim Đan hậu kỳ trong nháy mắt đạt đến hậu kỳ đỉnh phong, khoảng cách với Nguyên Anh... Chỉ kém một bước cuối cùng!
Mạnh Hạo hít sâu một cái, tu vi của hắn cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng, sau khi vượt qua thiên kiếp, Hoàn Mỹ Kim Đan của hắn càng thêm cô đọng. Giờ phút này tu vi tản ra, một cỗ tự tin vô địch trong Kết Đan cảnh, ở trong lòng Mạnh Hạo càng thêm mãnh liệt.
Càng kinh người hơn, là thân thể của hắn, đã trải qua luyện khí tầng thứ mười một luyện thể, đã trải qua rèn luyện khi Trúc Cơ, giờ phút này lại có thiên kiếp tẩy rửa, giờ phút này thân thể Mạnh Hạo, sớm vượt qua tu sĩ tầm thường, thậm chí thân thể của mấy tu sĩ Nguyên Anh, cũng thua xa, không cứng cỏi bằng thân hình hắn.
Những thứ này... Vẫn là chuyện nhỏ!
Chân chính làm cho Mạnh Hạo cảm thấy vừa lòng, là sau khi trải qua một lần thiên kiếp đầy đủ, khối thân thể này của hắn đối với việc chống cự lôi đình, đã đến một loại trình độ kinh người. Thậm chí ở trong người hắn, còn có lôi điện tồn tại, trong thuật pháp lại tồn tại hơi thở của thiên kiếp.
Đây là tạo hóa, trong thiên kiếp cất giấu tạo hóa, chẳng qua tạo hóa như vậy, không phải ai cũng có thể đạt được, cần bên trong thời điểm đối diện tử vong, dùng một đường sinh cơ đổi lấy.
Mạnh Hạo hít sâu một cái, khi đi ra thì gió xoáy theo phía sau biến mất, Cổ Ngọc Phong Yêu bay lên, bị hắn thu vào trong túi trữ vật, Vô Mục tằm bay tới, hóa thành một chiếc nhẫn màu trắng trên ngón trỏ tay phải Mạnh Hạo.
Chạm đến chiếc nhẫn, Mạnh Hạo biết nếu không có Vô Mục tằm tồn tại, bản thân có lẽ không thể vượt qua kiếp nạn này.
- Từ nay về sau, trời cao biển rộng, toàn bộ thiên hạ, lấy tu vi của ta hiện nay, cẩn thận một chút, đâu cũng có thể đi.
Chớp mắt khi Mạnh Hạo từ trong gió lốc đi ra, một khắc khi hắn ngẩng đầu, hơn năm nghìn tu sĩ xung quanh, toàn bộ quỳ xuống, hô to.
- Cung nghênh Lão Tổ xuất quan!
Thanh âm nổ vang, hóa thành sóng âm, truyền khắp bát phương.
Vài ngay sau, tại nơi giáp giới giữa Mặc Thổ cùng Tây Mạc, Mạnh Hạo một thân áo bào màu xanh, khoanh chân ngồi trên thân một man cự nhân, theo tiếng gầm nhẹ của cự nhân, gào thét tiến về phía trước.
Trong tay cự nhân còn nắm theo một tu sĩ Tây Mạc vẻ mặt bi phẫn, người này chính là Cổ Lạp.