“Đừng lo lắng, Hàn Bạch đến đó rồi.”
Cô khẽ gật đầu, dù rất muốn Phó Mặc Thần ở bên cạnh nhưng cô không thể ích kỷ cướp hết phần tình cảm của hai ông cháu họ được, cô khẽ nhắc: “Cứ đến đi, dù gì ông ấy cũng là người thân duy nhất của anh, em không muốn anh trở thành kẻ bất hiếu.”
Anh đưa đôi bàn tay lạnh lên, chậm rãi vuốt tóc từ đằng sau xuống, kéo cô lại gần.
Anh không hôn cô mà thay vào đó là trán hai người chạm vào nhau, khoảng cách gần đến ấm áp.
Cô rất thích hành động này, rất nhiều năm về sau cô vẫn luôn nhớ nó.
Tô Tư Yên chỉnh lại áo cho anh, dặn dò: “Được rồi, đi đi, đừng bận tâm về em.”
Anh gật đầu, ôm cô lần cuối, nhìn chú Lý ra lệnh: “Chăm sóc cô ấy cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ hỏi tội chú.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Anh rời đi, mùi hương quen thuộc theo gió càng lúc càng xa, bóng lưng khuất dần.
Lúc này chính cô lại cảm thấy trống rỗng vô cùng, vẻ mặt bình thản về phòng.
Cô không còn thấy tự do nữa, cũng không hề cảm thấy vui vẻ lúc hiện tại.
Không ở cạnh Phó Mặc Thần cô không còn cảm giác tồn tại.
-------------------------
Khi đến trước của bệnh viện, anh dừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới đi tiếp.
Bối Như Ý đã ngồi trước đó chờ sẵn, vẻ mặt ngấn lệ đầy bi thương.
Vừa nhìn thấy anh cô ta đã nhào tới nhưng lại bị anh tránh như tránh tà.
Cô ta mất công bày mưu tính kế bao năm qua cuối cùng vẫn để loại phụ nữ như Tô Tư Yên lọt lưới.
Cô ta không can tâm, chỉ là một Tô Tư Yên sẽ không phải là đối thủ.
Phó Mặc Thần nhìn cô ta, gương mặt không biểu hiện gì nhưng không khí lạnh lẽo đủ để cô ta sợ hãi.
Anh lên tiếng: “Tại sao ông lại như vậy?”
Đã bao lâu rồi Phó Mặc Thần không nói chuyện với cô ta.
Giây phút này cô ta cảm thấy có chút thành tựu, ít ra cũng làm anh chú tâm đến.
Bộ dạng giả tạo của Bối Như Ý anh nhìn thấu chỉ có điều là không muốn vạch trần mà thôi.
“Em,…”
“Vì sao?”
“Ông xem đoạn video được up trên mạng kia rồi,…”
“Nói như vậy là vì cô?”
Bối Như Ý không nói gì nữa, chỉ thầm gật đầu thừa nhận.
Anh đẩy cô vào tường, tay nâng cằm cô ta lên, cảnh cáo: “Tốt nhất cô nên an phận, đừng chĩa mũi vào chuyện của tôi, nếu không đừng trách tôi không nể tình.”
Bối Như Ý ấm ức: “Em làm gì quá đáng, cầu xin cô ta buông tha anh cũng không được? Tại sao anh lại vậy? Tại sao lại ghét bỏ em như vậy?”
“Bối Như Ý, tôi với cô không hề có quan hệ gì, nhớ lấy, chỉ với thủ đoạn nhỏ của cô mà đòi qua mắt được tôi, lần này tôi sẽ bỏ qua nhưng nếu có lần sau tôi tuyệt nhiên sẽ làm cô muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong.”
Anh thả cô ta ra, lấy khăn giấy lau sạch sẽ rồi vứt vào thùng rác gần đó.
Bối Như Ý mặt tái mét, khiếp sợ trước sự uy hiếp của anh.
Lần sau? Nực cười, chỉ thủ đoạn lần này thôi Tô Tư Yên đã không còn chỗ đứng rồi.
Phó Mặc Thần ơi, Phó Mặc Thần, tiếp theo đây mới là những gì cô ta muốn kìa.
-------------------------------
Cửa phòng bệnh mở ra, Hàn Bạch tháo khẩu trang xuống, vui vẻ vỗ vai Phó Mặc Thần: “Chỉ là kích động chút thôi, ông ấy cũng già rồi, cậu nên để ý nhiều một chút.”
Anh không nói gì, biết được tình hình, Phó Mặc Thần nhẹ nhõm hơn, toan rời đi nhưng tiếng người đàn ông bên trong vọng ra kêu anh vào.
Đứng trước mặt Phó Hạo, anh không biểu lộ bất cứ sự quan tâm nào cả, nhưng trong lòng là cả một bầu trời lo lắng.
Phó Hạo kêu anh tiến lại gần ông ta hơn, quả thực rất giống đứa con trai ngốc nghếch của ông ta.
Ông rất nhớ nó, thật tiếc năm đó chỉ vì hồ đồ mà đã đánh mất.
Tình cảm cha con vốn dĩ rất thiêng liêng, có thể người con không hiểu, không biết bậc làm cha mẹ luôn lo lắng với từng bước trưởng thành của con mình.
Với họ đứa con dù lớn bao nhiêu vẫn chỉ là một đứa trẻ không hiểu sự đời.
Họ sợ con mình phải đau, phải vấp ngã.
Ông đã đánh mất Phó Thâm, còn mỗi Phó Mặc Thần là ruột thịt duy nhất, ông càng không thể hồ đồ như trước đây.
Gương mặt nghiêm nghị, từng