Phó Hạo lắc đầu: “Một tuần, ông cho cháu một tuần để xử lý.
Đừng nuốt lời nếu không kẻ chịu hậu quả là người phụ nữ kia.”
Mặt Phó Mặc Thần sầm lại, giọng khàn khàn: “Được!”.
Anh ta quay mặt đi ra cửa, tiếng cửa đóng: “Rầm!” như mô tả tâm trạng anh ta lúc này.
Phó Hạo bỏ dao xuống, Hàn Bạch chạy đến xử lý vết thương.
Trên mặt ông ta cũng không có chút vui vẻ nào.
Người vui nhất vẫn phải nói đến Bối Như Ý.
Sau khi rời bệnh viện, Phó Mặc Thần đuổi tài xế xuống, một mình anh ngồi lên xe, phóng như bay.
Đến gần một đoạn cua, vì không kịp phanh lại, chiếc xe xoay vòng rồi đâm vào rào chắn.
Anh ngồi trên xe va đập mạnh.
Trên trán có chút máu nhỏ xuống vô lăng.
Khóe mắt hắn ươn ướt, nước mắt hòa với máu từ từ chảy xuống áo anh.
Rất lâu rồi anh mới rơi nước mắt, không phải vì đau khổ là vì bất lực, là hổ thẹn.
Ngay đến người phụ nữ của mình anh ta còn không thể bảo vệ được.
Cuối cùng thì vẫn là chia tay.
--------------------------------
Nửa đêm anh trở về biệt thự, trên người anh đầy mùi máu tanh nồng.
Tất cả người hầu trong nhà đều đã đi ngủ, chỉ còn Tô Tư Yên vẫn ngồi đợi anh.
Vừa nhìn thấy anh bước vào nhà, cô đã vội chạy tới.
Máu trên mặt anh làm cô hốt hoảng, cô lấy hộp y tế trong tủ ra giúp anh xử lý vết thương.
Vừa làm cô vừa đau lòng, miệng liên tục hỏi: " Anh bị làm sao vậy? Bị thương chỗ nào nữa?"
Đối với sự lo lắng kia anh chỉ cười, đưa tay lên kéo cô vào lòng: “Anh không sao.”
Cô đẩy tay anh ra, miệng càu nhàu: “Còn cười được à? Rốt cuộc là anh bị làm sao? Bị người truy sát? Còn chỗ nào bị thương không?”
Phó Mặc Thần đứng dậy bế cô lên trên phòng ngủ, vừa đi anh vừa an ủi: “Anh không sao, trời lạnh như này đừng chờ anh nữa, em đi ngủ trước đi.”
“Quần áo cũng dính bẩn rồi, em đi thay đã.”
Cô nhảy xuống khỏi tay anh, đi lấy bộ đồ khác.
Anh kéo cô lại, ôm cô thật chặt, chặt đến nỗi cô không thở được, cô nhúc nhích, anh liền đề nghị: " Cho anh ôm một chút được không? Anh muốn ghi nhớ từng hơi thở, mùi hương của em."
Cô không nói gì, trong lòng cũng đoán được anh gặp phải chuyện gì đó, hoặc là Phó Hạo xảy ra chuyện không hay chứ không hề biết rằng thời gian còn lại của hai người chỉ vỏn vẹn 1 tuần nữa.
Nếu biết hai người sắp phải chia xa, chắc chắn cô sẽ để anh ôm cô lâu hơn một chút nữa, chắc chắn sẽ trân trọng từng giây phút này hơn nhưng đáng tiếc cô không hề hay biết.
Tô Tư Yên đẩy anh ra, giục anh: “Anh đi tắm đi, em giúp anh chuẩn bị nước rồi.”
Phó Mặc Thần lặng lẽ buông cô ra, lấy quần áo từ trong tủ rồi đi tắm.
Thấy tâm trạng anh không được vui cho lắm, cô liền đề nghị: “Hay là em giúp anh tắm nha, em phải kiểm tra xem anh có vết thương nào không?”
Vừa nghĩ đến cảnh anh cởi trần trước mặt là mặt cô đã đỏ như hai quả cà chua rồi.
Anh cười đậm, trêu chọc cô: “Nếu bà Phó đã nói vậy thì ông Phó đành cung kính không bằng tuân mệnh.” Anh bế cô lên tiến thẳng vào nhà tắm.
Anh chạm tay vào bồn tắm, nước hơi lạnh chút.
Cô thấy anh làm vậy cũng chạm tay theo anh.
Nước lạnh mất rồi, anh lắc đầu: “Nếu tắm nước này thì lão Phó của em sẽ sớm ốm mất thôi.”
Cô bĩu môi: “Lúc em xả nước nóng lắm chứ bộ, chỉ trách anh về muộn thôi.”
“Tại anh, là tại anh.”
Anh xả thêm nước nóng vào, vừa tay mới thôi.
Anh tiến lại gần cô, ngón tay đặt lên dây áo ngủ nhẹ nhàng kéo mạnh.
Sợi dây theo đó tuột xuống, tay anh cầm cổ áo, kéo xuống.
Chiếc áo ngủ rơi xuống sàn để lộ ra làn da trắng sứ, đôi vai gầy gò khẽ run.
Tiếp đến anh cởi đồ của mình, cô nhắm nghiền mắt, mặt đỏ ửng.
Anh bế cô lên, ghé sát vào tai: “Nhắm mắt thì làm sao kiểm tra được bà Phó.”
Cô mở mắt, đập nhẹ một cái vào ngực anh: “không biết xấu hổ.”
Bồn tắm làm bằng pha lê lấp lánh, có chế độ mát xa nên khi Phó Mặc Thần đặt cô vào đây, cô đã rất thoải mái.
Cô thì cảm nhận sự mát xa nhẹ của dòng nước còn anh chỉ chăm chăm nhìn cơ thể cô.
Cô tức giận đá anh một cái: “Anh tắm thì tắm đi sao còn nhìn em.”
Anh tiến lại gần ôm cô môi chạm vào vai cô, anh thích nhất là chiếc cổ thanh tú đầy gợi cảm của cô.
Anh cứ hôn từ phía sau, không nói lời nào trực tiếp hành động.
Nước nóng cùng với cuộc kíƈɦ ŧìиɦ làm cơ thể hai người nóng bừng lên, một ngọn lửa ham muốn, ngọn lửa đam mê đang rực