Tô Tư Yên lắc đầu: “Cháu rất gấp, anh ấy sẽ không biết đâu.”
“Cậu ấy chắc chắn biết.”
Tô Tư Yên cảm thấy có chút lạ, bình thường chú Lý sẽ không làm khó cô như này.
Cho dù như vậy thì cô vẫn cố đi.
“Cháu sẽ nói lại, chú cứ để cháu đi trước.”
Tô Tư Yên nắm chặt vali, đi sang một bên, Lý Tự cũng không cản lại nữa, bây giờ chỉ cầu mong Phó Mặc Thần về kịp lúc.
Vừa bước ra khỏi cửa, tiếng phanh xe gấp vội chói tai, Tô Tư Yên không ngờ anh lại về lúc này.
Với những hành động vừa rồi của chú Lý, cô cũng đoán ra được vài phần.
Vốn dĩ muốn rời đi trong im lặng rồi mới thông báo, không ngờ lại bị bắt gặp.
Anh vừa mới xuống xe đã ngay lập tức thấy cô kéo vali.
Phó Mặc Thần vội chạy lại, giằng tay cô khỏi chiếc vali, giọng đầy tức giận: “Em muốn đi đâu? Mọi chuyện xong rồi em muốn phủi mông biến mất sao?”
Tô Tư Yên nhìn vẻ mặt nóng giận kia phì cười, bộ dáng này là sao đây.
Thấy vẻ cười cợt của cô anh càng tức giận hơn: “Em cười gì chứ? Nói đi, rốt cuộc là em định đi đâu?”
Cô kéo lại chiếc vali đặt bên cạnh, đưa hai tay lên chạm vào gương mặt đang cau có nhưng vô cùng đáng yêu kia.
Phó Mặc Thần đứng yên tại đó, để mặc cô hành động.
Cô kiễng chân lên, đưa trán chạm vào trán anh.
Phó Mặc Thần theo đó cũng cúi xuống thực tình chỉ mình cô kiễng lên vẫn không tới được.
Miệng cô thì thầm: “Cha mẹ em đang trên đường tới đây, em phải chuyển ra ở riêng, không thể để mẹ em thất vọng được.”
Phó Mặc Thần không vui, đưa tay từ dưới lên ôm cô thật chặt, từng hơi thở của anh phả vào mũi cô, rất quen thuộc.
Giọng anh khàn khàn: “Có thể giới thiệu anh với gia đình em, anh muốn gặp mặt họ.”
Cô lắc đầu, nụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta thực sự đã quay lại, nhưng em không biết được liệu mối quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu.
Anh vẫn là Phó Mặc Thần, một Phó Mặc Thần luôn hành động mà em không thể đoán được.
Một ngày nào đó anh nói với em không cần Tô Tư Yên này nữa, lúc đó em sẽ không biết phải làm gì, tổn thương hay là chết đều là tàn nhẫn đối với bản thân em.
Tốt nhất chúng ta hãy giữ mối quan hệ như bây giờ, ít nhất khi anh rời đi em cũng sẽ bớt chút tổn thương.”
“Em nghĩ như vậy?”
Cô gật đầu, cô suy nghĩ rất lâu rồi, ai có thể đảm bảo được hai người sẽ hạnh phúc, sẽ đảm bảo được tình yêu của Phó Mặc Thần sẽ không thay đổi.
Trái tim vẫn yêu nhưng cô cần phải giữ vững lí trí.
Có như vậy khi một cuộc tình đi qua, cô sẽ không còn thấy khốn khổ như trước kia nữa, tất cả đều vì bản thân cô.
Vẻ mặt Phó Mặc Thần buồn bã, anh không ngờ cô lại có thể nói ra những lời này.
Tô Tư Yên trước kia đã thay đổi rồi.
“Có thể tin anh thêm lần nữa không? Lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay, đợi khi anh xử lí nốt một chuyện nữa, chúng ta sẽ kết hôn, sinh con, có một kết thúc viên mãn.”
“Anh có từng nghĩ nếu một ngày anh hết yêu em, những lời đó chỉ là viển vông không? Em và anh không cùng một thế giới, anh có bước đi của mình, có công việc, có gia tộc phải gánh vác.
Còn em, em chỉ mong muốn có một tấm chồng có thể bảo vệ em, bên cạnh khi em cần, chỉ vậy là đủ.”
“Em sai rồi, em với anh ở cùng một thế giới, thế giới của anh ra sao anh không quan tâm, điều mà anh quan tâm nhất là làm cách nào để xuất hiện trong thế giới của em, chỉ hai chúng ta.
Anh thừa nhận trước khi gặp em anh là người như vậy nhưng từ sau khi em xuất hiện mỗi một bước của anh đều liên quan đến em, nói cách khác mọi thứ liên quan đến em đều trong tính toán của anh.
Em nói em không tin tưởng tình yêu của anh, sợ anh thay đổi, còn em thì sao? Em có bao giờ nghĩ là em yêu anh nhiều hơn hay anh yêu em nhiều hơn.”
Tô Tư Yên buông thõng tay, đối với những lời Phó Mặc Thần nói, cô có chút hoảng hốt.
Cô cũng chưa từng nghĩ rằng Phó Mặc Thần sẽ yêu mình sâu đậm