Anh nhấn nút mở khóa, cửa kính liền hạ xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Cô nhẹ nhàng: “Chào anh, tôi là Tô Tư Yên, có thể nhờ anh cho quá giang một đoạn tới khách sạn được không?”
Anh cười tươi, vui vẻ đáp lại: “Chào cô, tôi là Phó Mặc Thần, rất vui khi làm quen với cô.”
Anh xuống xe mở xách vali bỏ vào cốp xe giúp cô, mở cửa ghế lái phụ rồi đỡ cô ngồi vào đó.
Hai người như làm quen lại lần nữa, vẫn là Tô Tư Yên và Phó Mặc Thần, chỉ có điều hai người đều đã thay đổi rất nhiều.
Trên xe, Phó Mặc Thần nắm lấy tay cô, miệng cười không khép lại.
Tô Tư Yên liền nhắc nhở: “Anh có thể tập trung lái xe không? Tuy tôi đi nhờ xe nhưng không có nghĩa là anh nhìn tôi không chớp mắt, chiếm đoạt tay tôi.”
“Ồ, vậy sao? Thực ra lúc nãy tôi cũng định nói với cô, phí tình nhân lần trước tôi vẫn chưa tính hết, nếu hôm nay cô thực sự không quay lại tôi đành cho người tới bắt cóc cô về, khi nào trả hết phí tôi sẽ thả người.”
“Anh… Càng ngày càng lưu manh.”
“Dĩ nhiên.”
Cô cười hạnh phúc, có thể bắt đầu lại thật tốt.
Xe dừng trước cửa một khách sạn lớn, gần với bệnh viện chỗ cô làm việc.
Vừa thấy chiếc xe quen thuộc bảo vệ liền cúi đầu chào, có người chạy tới mở cửa xe nhưng bị anh cản lại.
Anh mở cửa xe, xách vali giúp cô.
Đến quầy tiếp tân anh trực tiếp đưa thẻ.
Lễ tân vừa thấy anh liền vâng dạ dẫn hai người lên lầu.
Tầng mười của khách sạn là tầng dành cho giới thượng lưu, nói cách khác gọi đây là phòng tổng thống, tiện nghi, sang chảnh.
Cô vừa đứng trước cửa phòng liền kéo tay anh, thấy phản ứng của cô anh đứng lại: “Có chuyện gì sao?”
Cô thì thầm: “Chắc anh không muốn ngày mai em lên báo chứ? Đầu báo sẽ có tiêu đề là nữ y tá lén lút cặp với đại gia ở phòng tổng thống của khách sạn xxxx.”
Anh phì cười: “Chuyện đó em không phải lo, khách sạn này của anh, phòng đó cũng là của anh, ai dám dị nghị.”
Cô có chút không vui: “Em muốn tự bản thân mình lựa chọn, không dựa dẫm vào anh quá nhiều, cái em cần là tình yêu chứ không phải tiền bạc, địa vị.”
Anh đột nhiên hiểu ra một điều, có phải anh đã sắp đặt khiến cô không vui.
Anh nên học cách ở cùng một thế giới với cô mới phải.
“Được rồi, vậy anh sẽ không can thiệp nữa.”
Anh ngoắc tay ra hiệu cho hai nhân viên bên cạnh, họ lại gần anh liền nhắc: “Tìm cho cô ấy một phòng thích hợp.”
Ánh mắt hai nhân viên kia trao đổi với nhau rồi gật đầu dẫn hai người lên tầng 30 của một tòa nhà khác, cách xa với tòa nhà kia.
Một người nói: “Tầng 30 khu B của khách sạn dành cho tầng lớp trung lưu, giá ở đây cũng rẻ bằng một phần ba so với khu A, tùy vào số phòng và nội thất bên trong.
Ở khu này cũng không có bể bơi, bồn tắm không được đặt bằng các mẫu pha lê… Dịch vụ bình thường và ổn định, phù hợp cho người đi làm.”
Phó Mặc Thần lên tiếng: “Em cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt, chắc em sẽ chọn một phòng trong số này.”
Anh nắm lấy tay cô khẽ thì thầm: “Em chọn phòng nào cũng được.”
Hai nhân viên kia giới thiệu từng phòng còn lại trong tầng đó.
Căn phòng đầu tiên nằm ở vị trí gần thang máy, bên trong được bày biện đơn giản, chủ yếu theo phong cách phương Tây pha chút cổ điển.
Gam màu chủ đạo là màu xanh dương, cửa sổ và rèm ở phòng khách cũng được sơn bằng màu này.
Ngay từ lúc bước vào cô đã cảm thấy tươi mát, dễ chịu của bầu trời.
Tiếp theo đến phòng ngủ, trần nhà được ốp bằng gỗ hương, khoảng trống ở giữa được vẽ cảnh sao đêm trông rất thơ mộng nhưng cũng không kém phần thanh thoát.
Cửa sổ sơn màu trắng, rèm được buộc gọn về hai bên, mùi hương thoang thoảng của chậu hồng bên ngoài rất thơm, cô rất thích.
Cuối cùng là phòng bếp, nó được bày trí theo phong cách cố điển pha trộn với hiện đại, đèn chùm treo giữa nền, từ bàn bếp đến bàn ăn cơm đều hoàn mĩ.
Cô cảm nhận được sự ấm áp cùng tự do từ căn phòng này.
Vẻ mặt của cô cho Phó Mặc Thần biết cô ưng căn phòng này.
Hai nhân viên đứng bên ngoài, sau khi đã tham quan xong cô liền nhận phòng, không xem những phòng khác.
Vốn chỉ là phòng dành cho tầng lớp