Tắt điện thoại, hắn lấy khăn lau tóc rồi đi xuống dưới nhà.
Ngoài phòng khách có tiếng cười đùa nói chuyện của Bối Như Ý và Phó Hạo.
Vừa nhìn thấy hắn ông đã gọi: “Mặc Thần, lại đây nói chuyện với Như Ý”.
Phó Mặc Thần tiến lại gần chỗ họ, thản nhiên ngồi xuống, nhìn Bối Như Ý: “Cô tới đây làm gì?”
Thấy thái độ của Phó Mặc Thần đối với Bối Như Ý như vậy Phó Hạo đành giải vây: “Là ông kêu nó tới, cũng lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau”.
“Nếu ông muốn ăn với cô ta thì cháu ra ngoài vậy!”
Vừa nói hắn vừa đứng dậy, đi lên phòng.
Ông bị hắn làm cho tức muốn chết, thằng bé này từ nhỏ luôn nghe lời ông, hôm nay lại tỏ thái độ này, đúng là lớn khôn rồi thì không coi ai ra gì đây mà.
“Cháu đứng lại cho ta, hôm nay ta có chuyện muốn bàn bạc”.
Phó Mặc Thần đừng bước cất giọng: “Chuyện gì mà cần cả người ngoài thế ông?”
Bối Như Ý nghe vậy, cứng đờ người, mặt cười gượng gạo.
Lúc nhỏ hắn đâu có đối xử với cô như vậy.
Ít ra hắn với cô cũng là thanh mai trúc mã, đâu cần tỏ ra chán ghét một cách rõ ràng.
Cô mặc kệ, dù thế nào cô cũng phải bước chân vào nhà họ Phó cho dù có tốn bao nhiêu công sức đi chăng nữa.
Phó Hạo đứng dậy, tiến về phòng ăn, Bối Như Ý theo sau: “Vào phòng ăn rồi ta nói!”
Ba người họ đi vào phòng ăn, thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn, đều là những món cao cấp có trong khách sạn năm sao.
Tầng lớp thượng lưu bao giờ cũng phung phí.
Phó Mặc Thần nhìn thẳng vào gương mặt Phó Hạo: “Có chuyện gì ông nói đi! Cháu rất bận!”
“Được! Cháu cũng đã 25 tuổi rồi đã đến lúc tìm một người vợ”.
Phó Mặc Thần nhăn mày: “Chuyện của cháu, cháu tự lo, không cần ông quản”.
“Ta thấy cháu vẫn chưa có người thích, Như Ý lại lớn lên từ nhỏ cùng cháu, gia cảnh không tệ, rất hợp!”.
Hai người bắt đầu tranh chấp: “Ý ông là bảo cháu kết hôn với cô ta?”.
“Đúng vậy, Như Ý rất thích hợp làm vợ cháu.
Ở đây ta cũng nói luôn ngoài Như Ý ra ta không cho phép bất cứ một người phụ nữ nào bước chân vào nhà họ Phó”.
Hắn cười lạnh lẽo: “Ha… ha… ông đúng là ông của cháu, đến việc cháu lấy ai cũng phải do ông quản sao?”.
Hắn tắt nụ cười rồi rời khỏi nhà.
Dường như ông cháu họ lại thêm một khoảng cách, dần dần khoảng cách này liệu có thể hàn gắn được hay không thì cũng chưa thể biết được.
Phó Hạo day đầu, có lẽ ông nên hỏi ý kiến nó trước.
Nó không còn là Phó Mặc Thần của trước đây nữa.
Thấy vẻ mặt giận dữ của hắn, buồn rầu của Phó Hạo Bối Như Ý giận tím mặt, tay nắm chặt đến nỗi móng tay in gần trên lòng bàn tay.
Nhưng rất nhanh thôi, vẻ mặt ấy liền biến mất thay vào đó là sự hiền lành, điềm tĩnh an ủi Phó Hạo: “Ông ơi, chuyện này nên để từ từ,dù sao thì anh ấy cũng không thích cháu lắm.
Cháu không muốn vì cháu mà ông và anh ấy không nhìn mặt nhau”.
“Như Ý cháu thật là một người rất hiểu chuyện, giá như Mặc Thần cũng vậy thì ông đã an nhàn hơn! Haizz”.
----------------------------------------
Hắn ngồi dưới bầu trời đêm, tay cầm một điếu thuốc.
Thực ra hắn cảm thấy hơi hối hận vì đã to tiếng với ông, dù sao ông cũng đã già, mong mỏi cháu cũng không có gì sai chỉ là hắn muốn người phụ nữ của đời hắn nên để hắn chọn.
Trong đầu bỗng hiện nên gương mặt của một người phụ nữ.
Như nhớ ra điều gì hắn gọi cho thư ký Hàn: “Mang tập tài liệu trên bàn tới nhà cho tôi!”
“Vâng! Thưa giám đốc!”
Một lát sau, Hàn Bân đến, anh đưa tập tài liệu có chút nhăn nhúm cho Phó Mặc Thần.
Hắn mở tập tài liệu ra, chăm chú nhìn vào tấm ảnh.
Một cô gái đang cười rất tươi, nụ cười ấy đánh tan đi phiền muộn.
Chính Hàn Bân cũng cảm thấy kinh ngạc.
Phó Mặc Thần, hắn đang cười.
Một nụ cười mang lại ánh sáng, chứ không phải là dọa người.
Trong căn nhà rộng lớn này chỉ có một mình hắn thật cô đơn.
Hàn Bân định rời khỏi đó thì Phó Mặc Thần lên tiếng: “Giúp tôi sắp xếp cho người này”.
Vừa nói hắn vừa đưa tài liệu cho thư ký Hàn.
“Vâng!”
Xong việc thư ký Hàn cũng rời đi, chỉ còn lại mình hắn, không buồn cũng chẳng vui.
------------------------------------
“Mẹ à, nếu ở trung tâm thì giá sẽ rất cao!”
“Nhưng không ở thì cũng chẳng còn chỗ nào.
Rẻ thì điều kiện không ổn lắm!”
“Con sẽ tìm việc trước vậy, chứ không tiền nhà cao như vậy mình mẹ không gánh nổi”.
“Được rồi chuyện này để từ từ rồi tính! Giờ đi ngủ đi, muộn rồi”.
“Vâng, mẹ!”.
Cô bước từng bước nhẹ vào phòng, phải làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ ông trời lại tuyệt đường cô như vậy ư?