Anh không hôn cô nữa thay vào đó là ôm cô thật chặt, cô cũng mỉm cười ôm lấy eo anh.
Giọng anh trầm thấp: “Lấy anh nhé! Chúng ta kết hôn được không?”
Tim cô đang đập mạnh đột nhiên như dừng lại chậm mất một nhịp, cô vẫn chưa tin vào tai mình liền hỏi lại: “Anh là đang cầu hôn em?”
Phó Mặc Thần thừa nhận: “Đúng vậy!”
Cô đẩy anh ra, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Không có nhẫn với hoa anh nghĩ em sẽ đồng ý?”
Phó Mặc Thần còn tưởng cô không đồng ý, quả thực trong lòng có chút lo sợ nhưng những lời của cô đã làm anh cảm động hơn bao giờ hết, anh cười khẽ: “Phó Mặc Thần anh thiếu sao?”
Anh móc trong túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung màu đỏ mận, bên trong đó là một chiếc nhẫn được khảm bằng kim cương sáng lấp lánh.
Phó Mặc Thần quỳ xuống, đưa chiếc nhẫn trước mặt: “Tô Tư Yên, lấy anh nhé!”
Tô Tư Yên bật khóc, những giọt nước mắt của sự cảm động và hạnh phúc.
“Em đồng ý!”
Phó Mặc Thần mỉm cười đeo nhẫn cho cô, vẫn là chiếc nhẫn ấy nhưng có điều là cái mới.
Cô ngắm nhìn kỹ chiếc nhẫn trên ngón áp út, trên đó có khắc sâu 8/4/20xx - ngày hai người lần đầu gặp với chữ FE in đậm.
“Giống với cái trước đây?”
“Cái trước kia đã là quá khứ, anh muốn nó sẽ mãi cất giữ những kí ức không vui vào đó.”
“Có thể hứa với em nhất định không được lừa dối, nhất định là như vậy.
Nếu anh thực sự không còn yêu em nữa cứ nói thẳng với em, em sẽ rời đi mà không oán hận, đừng lừa dối em, em sợ khi phát hiện ra sẽ không chịu được.”
“Sẽ không như vậy!”
Cô ôm anh thật chặt, sau hôm nay có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi, dù có ra sao cô cũng sẽ chấp nhận, cô tin vào sự lựa chọn lần này của bản thân, cô tin Phó Mặc Thần đối với cô là thật lòng.
--------------------------
Hai người bước vào sảnh, tay nắm chặt tay khiến mọi người chú ý.
Vẻ mặt cô hạnh phúc, có lẽ ai cũng đoán được rồi bây giờ chỉ cần cô mở lời nữa mà thôi.
Tô Hà nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út và vẻ mặt kia thì đã biết sự lựa chọn cuối cùng của cô rồi.
Bà cũng không tỏ thái độ gì, lần này bà sẽ không xen vào, mọi việc đều do cô quyết định.
Tô Tư Yên mở lời: “Bà nội, cha, mẹ, giới thiệu với mọi người bạn trai của con-Phó Mặc Thần.”
Hàn Mạch gật đầu, Kỷ Mạch Hằng và Tô Hà không nói gì.
Phó Mặc Thần đứng dậy thưa chuyện: “Hôm nay cháu tới đây thực ra là có hai mục đích, một là thăm Kỷ lão phu nhân, hai là cháu muốn xin phép mọi người kết hôn với Tô Tư Yên.”
Không khí trong nhà đột nhiên trở lên im lặng, Tô Hà chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy.
Bà vốn dĩ chỉ tưởng rằng hai đứa nhỏ mới làm lành với nhau.
Kỷ Mạch Hằng đựng dậy: “Cậu Phó, chuyện này cứ để sau hãng nói, hôm nay tới đây thôi.
Chú Tôn tiễn khách giúp cháu!”
Kỷ Tôn đứng dậy gật đầu: “Được!”
Nụ cười trên miệng Tô Tư Yên chợt căng cứng, méo mó.
Phó Mặc Thần không nói gì nữa, chỉ nhìn cô gật đầu rồi theo sau Kỷ Tôn ra về.
Hàn Mạch thấy vẻ không vui của Kỷ Mạch Hằng cũng không nói gì.
Sau khi Phó Mặc Thần rời đi, không khí trong nhà nặng nề đến khó thở.
Để kết thúc bầu không khí này Tô Tư Yên chất vấn: “Tại sao cha lại làm vậy?”
Kỷ Mạch Hằng nhìn Tô Tư Yên, con gái của ông, đứa con gái xa cách bao nhiêu năm trời mới được gặp lại.
Quả thực lòng ông có một chút ích kỉ, ông vẫn chưa muốn gả con gái đi.
Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong các lí do mà ông lại hành xử như vậy.
“Các con còn trẻ không cần gấp gáp như vậy, để người lớn xem xét trước về cả phía cả hai bên.
Kết hôn không phải chuyện nhỏ, hơn nữa cậu ta lại là người thừa kế duy nhất của Phó gia, con cũng vậy, hương quả cuối cùng của nhà họ Kỷ, không thể thông qua một lời nói mà quyết định được.”
Tô Tư Yên im lặng dường như không muốn nghe, đứng dậy rời khỏi đó.
Tô Hà kéo tay cô lại: “Nghe cha con nói