Sau khi kiểm tra tình trạng của Tô Hà xác nhận không còn nguy hiểm gì nữa Kỷ Mạch Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay ông thật là bị dọa muốn rớt tim ra ngoài.
Nhân cơ hội này ông cũng bố trí một kế hoạch để Tô Tư Yên và Tô Hà làm lành.
Tô Tư Yên nằm trên giường mệt mỏi, mấy ngày nay cô đều không đi làm tự nhốt mình trong phòng.
Bộ dạng phờ phạc này khiến cô không nhận ra được con người mình nữa.
Phó Mặc Thần có gọi cho cô nhưng cô chỉ nói với anh cho cô thêm chút thời gian để ổn định lại tinh thần chứ không nhắc tới chuyện xung đột trong gia đình.
Cô có chút hối hận về những lời hôm đó nói, có những lúc cô không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.
Cô dựa vào cửa kính nhìn ra thế giới bên ngoài, dù rất rộng lớn nhưng cô lại như một chim nhỏ bị nhốt trong lồng vậy, không thể tự do bay lượn trên bầu trời cao kia.
“Tinh! Tinh! Tinh!”
Tiếng chuông điện thoại liên tục reo lên, cô mệt mỏi đứng dậy lấy nó từ trên bàn.
Là cha cô đang gọi, lúc này cô không còn tâm trạng để nghe bất cứ điều gì, cô chỉ muốn chìm vào giấc ngủ để không phải nhớ đến hay nghĩ ngợi lung tung nữa.
Cô dập máy, vừa mới dập xong điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, cuối cùng thì cô vẫn phải nhận.
Đầu dây bên kia im lặng một chút, giọng nói của Kỷ Mạch Hằng có chút bất ổn, cô nhận ra điều đó.
Một lát rồi Kỷ Mạch Hằng mới lên tiếng: “Yên Yên, con có ở đó không?”
Ông gọi cô hai lần cô mới trả lời: “Con vẫn đang nghe, có chuyện gì không cha?”
Tiếng thở dài của Kỷ Mạch Hằng đều được cô nghe thấy, ông nói: “Mẹ con nhập viện rồi, nếu có thời gian thì ghé thăm bà ấy.”
Chiếc điện thoại trên tay cô vô tình rơi xuống đất, tiếng nói của Kỷ Mạch Hằng như một tiếng sét giữa trời quang đánh thẳng vào lòng cô.
Nước mắt cô vô thức chảy ra, bàn tay run rẩy, nó run đến nỗi không giữ chặt được điện thoại.
Giọng cô sợ hãi xen lẫn run rất: “Mẹ sao vậy? Mẹ… mẹ đang ở đâu? Con đến ngay.”
Kỷ Mạch Hằng nghe thấy giọng nói run lên bần bật của cô, trong lòng có chút chua xót.
“Mẹ con đang ở bệnh viện xxx, con đến đi, ta cũng đang có chuyện muốn nói với con.”
Kỷ Mạch Hằng chưa kịp nói hết cô đã lấy áo khoác tạm vào, cả người run rẩy xuống dưới bắt xe.
Xe của Kỷ gia đã chờ cô sẵn phía dưới, vừa thấy cô họ đã chạy tới: “Tiểu thư, thiếu gia sai tôi tới đón cô.”
Tô Tư Yên gật đầu ngồi lên xe, trên đường đi cô liên tục cầu nguyện, mong cho mẹ cô không sao, nếu bà thực có mệnh hệ gì cô biết phải làm sao? Nếu chuyện đó thực sự xảy ra cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Thấy dáng vẻ của cô, tài xế an ủi một chút: “Tiểu thư đừng quá sốt ruột, thiếu phu nhân sẽ không sao đâu.”
Tô Tư Yên gật đầu, một lát mở miệng tra hỏi: “Mẹ tôi bị làm sao?”
Tài xế lắc đầu kể lại: “Phu nhân mấy ngày nay nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống, đến thiếu gia cũng bó tay.
Hôm nay sau khi từ bệnh viện trở về liền không thấy phu nhân đâu vội chạy đi tìm.
Ai ngờ phu nhân lại cắt cổ tay trong nhà tắm, thiếu gia vội vàng sơ cứu rồi đưa phu nhân tới bệnh viện cấp cứu.”
Tay Tô Tư Yên nắm chặt, từng khớp ngón tay trắng bệch, cô biết mẹ cô mắc bệnh máu khó đông, mỗi một vết thương nhỏ cũng vô cùng nguy hiểm.
Tại cô, tất cả là tại cô mà ra.
Vừa tới bệnh viện Tô Tư Yên liền chạy thẳng tới phòng viện của Tô Hà.
Từ ngoài cửa nhìn vào Tô Hà vẫn đang ngủ say trên giường bệnh.
Cả gương mặt hốc hác đi rất nhiều, cô không dám bước vào sợ sẽ làm ảnh hưởng tới việc mẹ cô nghỉ ngơi.
Kỷ Mạch Hằng bên ngoài nhìn thấy liền vỗ vai an ủi cô.
Tô Tư Yên đỏ hoe mắt, ôm chầm lấy ông giọng khàn đi: “Con xin lỗi, tất cả là tại con.”
Kỷ Mạch Hằng bên cạnh dỗ dành cô: “Đừng khóc, mẹ con không sao nữa rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, ta có việc muốn nói.”
----------------
Kỷ Mạch Hằng dẫn Tô Tư Yên tới phòng làm việc, ở đây chỉ