- -Anh Chúc, có fans đến tham ban.
Dịch: Ethereal
Chúc Hoài vừa mới tắt game thì có người gọi điện thoại tới, ánh mắt cậu nhìn đến tên hiển thị liền trở nên ấm áp lên không ít.
Cậu tìm một nơi yên tĩnh rồi nhấc máy: "Mẹ ạ."
"Hoài Hoài." Bên kia đầu điện thoại truyền tới giọng dịu dàng của mẹ Chúc Hoài: "Bây giờ con có bận không?"
"Không ạ, nhưng mà chút nữa phải quay phim rồi, sao vậy ạ?"
"Không sao hết, chỉ là muốn hỏi con cuối tuần có rảnh hay không, sắp đến sinh nhật ba Thích của con rồi."
Chúc Hoài "a" một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới sinh nhật ba dượng cậu đúng là trong mấy ngày gần đây, mấy ngày vừa qua có nhiều việc quá nên không nhớ tới, cậu vui vẻ nhận lời: "Không vấn đề ạ, cảnh quay của con sắp hết rồi, có thể dành ra thời gian rảnh ạ."
Mẹ Chúc yên tâm, lại do dự hỏi: "Con với Tinh Vũ có liên hệ không..."
Chúc Hoài khẽ cau mày: "Không ạ, mẹ nhắc đến anh ta làm gì vậy?"
Mẹ Chúc nghe giọng cậu không vui lắm, vội vàng giải thích: "Năm nay không phải là sinh nhật 50 tuổi của lão Thích sao? Dù sao ông ấy cũng nuôi dưỡng Tinh Vũ được mười năm, nếu Tinh Vũ có thể tới ăn một bữa ông ấy nhất định rất vui..."
"Mẹ." Chúc Hoài bất lực ngắt lời bà: "Sau khi biết bố ruột là lão tổng Mạnh thị liền ngay lập tức đi theo mẹ ruột vứt bỏ người cha đã nuôi mình bao năm, mẹ có thể mong đợi được bao nhiêu tình nghĩa từ cậu ta đối với ba dượng đây?"
Mẹ Chúc ấp úng một hồi, thấp giọng nói: "Không phải mẹ không biết...!Nhưng dù sao cũng là con trai ông ấy đã nuôi lớn, nó không đến ăn bữa cơm thì gọi điện thoại cũng tốt rồi."
Chúc Hoài ngăn ý nghĩ kỳ lạ của bà lại: "Tuy rằng bọn con đều làm trong giới giải trí này nhưng thật sự không có liên lạc, hơn nữa mẹ đã cùng ba Thích thương lượng chuyện này chưa?"
Mẹ Chúc không nói gì nữa, bên kia đầu điện thoại bỗng truyền đến giọng đàn ông mơ hồ: "Làm phiền Hoài Hoài làm gì? Nó khó khăn lắm mới có phim để đóng, đừng làm nó bị trì hoãn."
Mẹ Chúc đáp: "Không phải là đến sinh nhật ông rồi sao." Dừng một lát lại nói: "Tôi muốn bảo nó hỏi xem Tinh Vũ có thời gian rảnh không."
Ba Thích ngẩn ngươi: "...Cả hai đứa nó đều bận, đừng gọi nữa."
Chúc Hoài bên này nghe thấy, khe khẽ thở dài.
Bố ruột Chúc Hoài là một tên khốn nạn, nhậu nhẹt chơi gái cờ bạc cái gì cũng dính.
Kể từ lúc cậu có trí nhớ, nắm đấm của tên đàn ông đó chưa từng dừng lại, không phải nện trên người cậu thì chính là trên người mẹ cậu, say rượu rồi càng kinh khủng hơn, trực tiếp xách ghế táng qua, mỗi lần như vậy mẹ đều sẽ liều mạng đẩy cậu vào phòng rồi khóa cửa lại, còn mình bà bên ngoài thì chịu đựng sự gầm thét phẫn nộ của ông ta, cách một bức tường cũng vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng mắng chửi thô bạo của gã cùng tiếng khóc thảm thương của mẹ, và cả tiếng đồ vật bị nẽm vỡ loảng xoảng nữa.
Vết thương trên người cậu và mẹ mãi chẳng bao giờ lành được, luôn là vết mới chồng vết cũ, không có chỗ nào là lành lặn.
Cậu còn quá nhỏ, mẹ không thể ôm cậu bỏ chạy được, bà lại còn là gả từ nơi xa đến, nơi đó trọng nam khinh nữ, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đã không còn để ý đến bà từ lâu rồi, kể cả có chạy trốn được cũng không có nơi nào để ở.
Bước ngoặt cuộc đời chính là vào một khắc ấy, vì không cẩn thận làm đổ nước lên bàn liền bị tên đàn ông đó đá vào ngực mà phải nhập viện.
Lúc đó Chúc Hoài nghĩ rằng, nhẫn nhịn nào, nhẫn đến khi nào có năng lực là cậu có thể mang mẹ bỏ chạy rồi.
Cậu không biết phải nhẫn nhịn bao lâu, có điều một đứa bé mới chỉ 10 tuổi nhưng đã cảm giác trước mắt không có chút ánh sáng nào.
Cuối cùng mẹ cậu không chịu nổi nữa, báo cảnh sát, liều sống liều chết làm loạn mấy ngày mới ly hôn được, nhưng hai mẹ con họ cái gì cũng không mang theo, tên bố ruột kia đợi cảnh sát đi rồi tìm đến chỗ bọn họ, mẹ con hai người suýt nữa là bị đánh chết.
Sau đó gặp được Thích Bảo Gia, ông cứu bọn họ ra.
Lúc đó Thích Bảo Gia cũng vừa mới ly hôn, ông bị vợ trước cắm sừng, khổ sở vất vả nuôi con trai đến 10 tuổi vậy mà nó lại là con của người khác.
Khi bố ruột của đứa trẻ lái chiếc xe Porsche đến đón hai mẹ con kia, người đàn ông thuần hậu ấy vẫn còn đang vì mấy đồng bạc mà khua môi múa mép với khách.
Thủ tục ly hôn của hai người họ nhanh như cắt, cầm chặt giấy li hôn trong tay hồi lâu mà ông vẫn chưa phản ứng lại được, hôm qua trong nhà còn đầy ắp nói cười, vậy mà hôm nay, đã trơ trọi cô đơn chỉ còn một mình ông.
Thích Bảo Gia dâng cả tấm lòng đối xử với Chúc Hoài rất tốt, nuôi một đứa con trai không có quan hệ huyết thống là cậu thuận lợi lên cấp ba, rồi lên đại học, Chúc Hoài thật sự rất tôn kính và yêu quý ông, dĩ nhiên kèm theo đó, không có tí tẹo nào gọi là hảo cảm với Mạnh Tinh Vũ.
Thích Bảo Gia từng lén đi thăm đứa con trai ông đã nuôi mười năm, nhưng đến cả cổng lớn nhà người ta còn chưa vào đã bị đuổi đi rồi, đứa con trai kia đã trở thành thiếu gia nhà họ Mạnh, ngay cả mặt cũng không thèm lộ ra.
Chúc Hoài biết đến chuyện này, càng không sinh nổi chút hảo cảm nào với Mạnh Tinh Vũ.
Cậu và Mạnh Tinh Vũ đều biết đến thân phận của đối phương, lại còn cùng ở trong giới giải trí, khó tránh khỏi việc chạm mặt nhau, nhưng hai người cũng chỉ gật đầu chào hỏi xã giao, nói chuyện hai câu cũng chưa tới chứ đừng nói là có liên lạc.
Chúc Hoài là không bằng lòng giao thiệp với Mạnh Tinh Vũ, Mạnh Tinh Vũ là khinh thường không muốn giao thiệp với cậu.
Nhưng ba Thích vẫn còn niệm tình mười năm kia.
Chúc Hoài thỏa hiệp nói: "Con sẽ tìm cơ hội hỏi cậu ta, nhưng con không bảo đảm cậu ta sẽ đáp ứng đâu."
Mẹ Chúc khẽ thở phảo một hơi, đau lòng nói: "Khiến con khó xử rồi."
Hai người lại hàn huyên một lúc, thường là mẹ Chúc bên kia dặn dò đi dặn dò lại cậu phải chú ý sức khỏe đừng để bản thân mệt quá các kiểu còn Chúc Hoài bên này thì kiên nhẫn nghe, thình thoảng lại đáp một hai câu.
Đợi đến lúc cúp máy, cửa phía trược đột nhiên mở ra, cậu suýt nữa liền đụng phải một bức tường hình người.
Chúc Hoài nhìn anh, cười tươi chào hỏi: "Anh Giang ạ."
Giang Thiết Ly đang khoác bộ cổ trang màu đen chuyên dụng cho các cảnh hành động, tóc dài búi cao bằng sợi dây dài đen, khuôn mặt tuấn lãng quá đỗi, mày sắc như kiếm.
Đây là trang phục để diễn cảnh ngày hôm nay, cái cảnh Cửu vương gia bị thích khách ám sát kia.
Trong lòng Chúc Hoài có chút mất mát lạc lõng, đây cũng là cảnh cuối cùng của cậu.
Giang Thiết Ly gật đầu đáp lại, nói: "Phiền cho đi qua."
Chúc Hoài lúc này mới nhận ra là cậu đứng chắn trước cửa phòng nghỉ của Giang Thiết Ly, anh đang muốn ra ngoài, Chúc Hoài ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhường lối: "Xin lỗi."
Giang Thiết Ly vậy mà không vội vã đi, nhìn cậu hỏi: "Cậu không trang điểm?"
Chúc Hoài đáp: "Đi ngay đây ạ."
Giang Thiết Ly gật đầu sáng tỏ, đàm đạm nói: "Cố lên."
Chúc Hoài ngẩn mất nửa giây, nhận ra là anh đang cổ vũ cho mình, cười đáp: "Cảm ơn ạ."
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Giang Thiết Ly, chút cô đơn mất mát kia trong lòng Chúc Hoài không hiểu sao lại càng đậm hơn.
Tạo hình mới của Chúc Hoài rất nhanh liền xong, trang phục diễn của cậu hôm nay không khác lắm với Giang Thiết Ly, cả người là tấm áo thẫm màu, tóc búi cao, gương mặt Chúc Hoài rất xinh đẹp nhưng lại không hề nữ tính, thợ trang điểm cố tình vẽ lông mày cậu sắc hơn chút, lúc không cười trông giống một võ giả lãnh khốc, nhưng chỉ cần cười liền phá vỡ hết, lúm đồng tiền hai bên má lộ ra có chút đáng yêu, trông giống một cậu công tử thế gia không rành sự đời.
Tạo hình mới làm cậu trai trước mắt tỏa sáng lấp lánh, mấy nữ diễn viên trẻ tuổi đều đỏ mặt chạy đến chụp ảnh chung với cậu rồi lại ôm tim chạy đi.
Đạo diễn đang giảng giải cho nam diễn viên kia diễn cảnh ám sát Cửu vương gia, Giang Thiết Ly cầm cung tiễn trong tay luyện tập góc độ thả cung, khi nghiêng người liền đúng lúc nhìn thấy cậu thiếu niên đang đứng một bên bận bịu chụp