Editor: KN
Thi Tình, nữ hoàng màn ảnh rộng.
Từ khi ra mắt tới nay, toàn đóng phim điện ảnh, chưa bao giờ xuất hiện trong phim truyền hình dài tập.
Cô ấy là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị ảnh hậu, có điều...!Lại chưa bao giờ tự tay mình tháo xuống chiếc vòng nguyệt quế ảnh hậu.
Nhưng không sao cả, nó chẳng ảnh hưởng đến địa vị của cô, diễn viên lão làng trong mảng điện ảnh, có thể nói là bảo chứng cho phòng bán vé.
Bộ điện ảnh đầu tiên của Trần Tinh thế mà có thể mời được cô ấy đến.
Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Yến, mùi nước hoa trên người cô ấy xộc thẳng vào mũi.
Thi Tình nâng chân lên bắt chéo qua, nói bằng giọng quyến rũ: "Có việc nên tới chậm."
Người đã đến đông đủ, Trần Tinh ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu cuộc họp bắt đầu.
Nói là một cuộc họp nhưng trên thực tế các diễn viên và đội ngũ sản xuất trao đổi với nhau về lịch trình, rồi nói thêm một số vấn đề về tuyên truyền phim.
Sau khi diễn viên và nhân viên công tác giới thiệu lẫn nhau xong, Trần Tinh nói: "Tôi dự tính thời gian quay từ hai đến ba tháng, thời gian vào đoàn là chủ nhật tuần này.
Mọi người có ý kiến gì không?"
Lục Yến không lên tiếng, Thi Tình cũng không nói gì, hai vị vai chính đã không có ý kiến thì những vai phụ khác càng không dám có ý kiến.
Phòng họp chìm trong im lặng, Trần Tinh hài lòng gật đầu: "Đọc kịch bản hết chưa? Có ý kiến gì muốn nêu lên không?"
Thi Tình hai tay vòng trước ngực cười nói: "Có."
Trần Tinh nghĩ thầm, cho dù có ý kiến, ông đây cũng sẽ không tiếp thu đâu.
"Nói nghe chút xem nào."
Không nghĩ tới, Thi Tình thở ra một câu hết hồn: "Thêm vài cảnh giường chiếu đi đạo diễn."
Lục Yến: "..."
Hắn có chút ngạc nhiên nhìn Thi Tình, vào nghề mấy năm nay, Thi Tình là nữ diễn viên đầu tiên hắn gặp chủ động đòi thêm cảnh giường chiếu.
Thi Tình vẫn mang theo nụ cười trên mặt, bình tĩnh nhìn Trần Tinh, không cảm thấy xấu hổ gì hết.
Trần Tinh nhấp ngụm trà, kìm nén sự kinh ngạc, "Thêm cảnh giường chiếu với ai nào?"
"Còn ai nữa chứ? Tất nhiên là em với Lục Yến rồi." Thi Tình hất mái tóc xoăn của mình, "Tình tiết trong kịch bản thật sự rất hay, nhưng điểm hấp dẫn vẫn chưa đủ.
Loại phim cổ trang mang khuynh hướng quyền mưu, chiến tranh thời cổ đại thế này vốn dĩ đã chẳng được lòng mấy cô gái nhỏ, không có chút k!ch thích thì phòng bán vé có thể bùng nổ sao?"
Trần Tinh cười: "Cô nghĩ tôi để tên nhóc thối này đến đây chi? Hắn là để dụ mấy cô gái nhỏ thích đấy." Nói xong nâng cằm chỉ chỉ Lục Yến.
Thi Tình cũng nở nụ cười: "Tin tưởng em, Lục Yến [email protected] trụi càng chọc các cô ấy thích."
Lục Yến:???
"Em nghĩ..."
Lục Yến chưa kịp nói xong, Trần Tinh đã vỗ tay nói: "Khặc khặc, đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ, có thể kéo dài cảnh giường chiếu thêm một phút, sẽ không cản trở gì mấy."
Lục Yến đỡ trán: "Anh không sợ sẽ không qua xét duyệt à?"
Thi Tình nói: "Người khác cưỡi ngựa luôn còn qua xét duyệt, cậu chỉ lộ nửa thân trên thì sao bị cắt được?"
Lục Yến không nói nên lời, quay cảnh giường chiếu, thấy thế nào cũng là hắn chiếm tiện nghi của Thi Tình, sao bây giờ ngược lại người bị chiếm tiện nghi có vẻ là bản thân hắn thế này.
Hắn cũng không làm ra vẻ, nói với Trần Tinh: "Em sao cũng được, anh cảm thấy thế nào tốt thì cứ quay thế ấy."
Hắn có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng xét về doanh thu phòng bán vé thì hắn tự nhận mình không thông minh bằng Trần Tinh và Thi Tình.
Cuộc họp kết thúc, mọi việc đã được quyết định xong, ngày vào đoàn là chủ nhật, hôm nay là thứ ba.
Bởi vì không biết trước đoàn phim sẽ tính thế nào nên Lâm An cũng không dám nhận công việc cho hắn, vì sợ lố thời gian.
Cũng có nghĩa là, hắn sẽ được nghỉ bốn ngày.
Bước ra khỏi phòng họp, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Mấy năm nay hắn đang trên đã phất lên, đã lâu lắm rồi không có nhiều ngày nghỉ như vậy.
Tiểu Lưu đi theo phía sau hỏi hắn: "Anh Yến, có sắp xếp gì không ạ, trực tiếp chở anh về chung cư luôn hay sao?"
Lục Yến nhìn thời gian, còn tưởng rằng cuộc họp này cũng giống như lần trước, sẽ kết thúc sớm.
Không ngờ lại kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, giờ đã sắp 6 giờ rồi.
"Không về, đi ăn bữa cơm thôi nào." Dọn đến chung cư mới chưa đầy một năm nhưng cơm hộp xung quanh đã ăn tới sắp ngán luôn rồi.
Tiểu Lưu nghe xong, cúi đầu nói: "Anh Yến, hôm nay là sinh nhật bạn gái em, chắc em không thể đi ăn cơm với anh được."
Lục Yến ngẩn ra: "Sinh nhật bạn gái, thế sao em còn đi họp với anh nữa thế?"
Tiểu Lưu xấu hổ cười cười: "Tại anh An không rảnh mà anh, em không yên tâm để anh một mình."
"Anh lớn lù lù thế này, có gì phải lo chứ?" Lục Yến cười, "Thôi, đã 6 giờ rồi, mau đi đến với bạn gái đi."
Nói xong như nhớ ra điều gì đó, hắn lấy điện thoại ra mân mê một chặp.
Điện thoại di động của Tiểu Lưu đột nhiên rung lên, cậu vừa nhìn thấy Lục Yến thế mà chuyển cho cậu 2000 tệ.
"Anh Yến, tiền này em không thể nhận được."
"Không phải cho em," Lục Yến nhấc chân rời đi, vừa đi vừa nói, "Đi chọn quà cho bạn gái em, nhớ rõ nói là anh tặng, đừng có mà mượn hoa dâng Phật đấy."
Tiểu Lưu cảm động nhìn theo bóng lưng của Lục Yến.
Ban đầu cậu chỉ là một nhân viên gác cổng ở phim trường, kiếm mấy chục tệ mỗi ngày.
Sau đó có một khoảng thời gian đi theo Lục Yến khi hắn ở đoàn phim, Lục Yến kết tài pha cà phê của cậu, người lại cần mẫn, bèn hỏi cậu có hứng thú với việc làm trợ lý của hắn hay không.
Bởi vì Lục Yến tự mình thuê, tiền lương của cậu cũng là do Lục Yến trả.
Ba năm nay, tiền lương của cậu theo thù lao đóng phim của Lục Yến mà tăng lên, ngày lễ tết còn được nhận bao lì xì.
Với cậu mà nói, Lục Yến chính là quý nhân của mình.
Tiểu Lưu không chút do dự, sau khi cảm động xong cậu liền lon ton chạy theo hắn: "Anh Yến, không sao, em đưa anh về nhà trước đã."
Tiểu Lưu đưa Lục Yến trở lại căn hộ một cách an toàn rồi mới rời đi.
Lục Yến lúc ở trên xe đã gọi cơm hộp, đoán chừng về đến nhà sẽ có ngay hộp cơm nóng hôi hổi để ăn.
Thời gian rất chuẩn, vừa trở về căn hộ thì đồ ăn được giao đến, hắn cầm đồ ăn chậm rãi bước vào thang máy.
Đang nghịch điện thoại, thang máy phát ra âm thanh "Ting —", báo hiệu đã đến tầng muốn tới.
Hắn thản nhiên nhấc chân, vừa định bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy người đứng ở cửa, động tác liền cứng đờ.
Một người đàn ông trung niên đứng đó, trang phục tinh xảo, thái dương hơi trắng bệch, vẻ mặt lo lắng, ước chừng đã đợi rất lâu, trên mặt hiện rõ vẻ sốt ruột.
Nhận thấy chuyển động của thang máy, người đàn ông cũng quay đầu qua, mày càng cau chặt hơn khi nhìn thấy Lục Yến.
Lục Yến hờ hững bước ra khỏi thang máy như thể sự trì trệ vừa rồi không có, hắn đi thẳng đến cửa, chuẩn bị nhập mật mã, còn dùng bàn tay con lại che ổ khóa, cả ngời đều là bộ dáng cực kỳ phòng bị.
Chu Minh trầm giọng nói: "Tại