Editor: KN
Trên một chiếc ghế dài ở một góc hẻo lánh trong quán bar nọ.
Trần Nhất Minh cười hì hì rót cho Cố Tư một ly rượu: "Cuối cùng cũng rảnh rồi à? Cậu thật bận rộn."
Cố Tư đẩy rượu đi: "Lái xe, không uống."
"Đừng vậy chứ, đến quán bar mà không uống rượu thì cậu tới làm gì, ngắm cảnh à?"
Cố Tư: "Còn không phải cậu rủ tớ tới?"
"Thế không phải vì muốn cùng cậu nói về chuyện Đấu Miêu TV à," Trần Nhất Minh nhấp một ngụm rượu hỏi anh, "Cậu nói xem cậu ở bên tài chính bất động sản kia làm tốt như thế, sao còn chạy đến tham gia vào cái vòng này làm gì? Lúc thì mở công ty quản lý, lúc thì thu mua nền tảng phát sóng trực tiếp.
Sao, cậu ngại tiền chưa đủ nhiều à?"
Cố Tư dựa vào sô pha: "Cậu sẽ ngại mình nhiều tiền hả?"
"Tất nhiên không rồi." Trần Nhất Minh cười, "Nào có, tớ là ai chứ? Là anh em chơi từ nhỏ đến lớn với Cố Tư cậu, tớ còn không rõ cậu sao, nói đến cùng còn không phải vì Lâm Thanh."
Cố Tư không đáp lại, làm như vẻ cam chịu.
"Cậu đối xử với Lâm Thanh như thể đang nuôi con trai ấy." Nói xong, Trần Nhất Minh lại cười, "Không, người ta đối xử tốt với con họ còn chẳng bằng cậu tốt với cậu ta nữa kìa."
Cố Tư liếc nhìn hắn ta: "Đâu ra nhiều thứ vô nghĩa như vậy."
Trần Nhất Minh nắm lấy vai anh: "Được rồi được rồi, không nói cậu ta nữa, nhắc tới cậu ta là tớ cảm thấy mất hứng.
Mà này, tớ nghe nói Lục Yến ký với công ty cậu hả?"
Cố Tư nhướng mày: "Sao cậu lại biết chuyện này?"
"Sao tớ lại không biết được? Công ty tớ cũng liên hệ cậu ấy đấy, cậu được lắm, chơi đào góc tường nhà tớ."
Cố Tư chế nhạo: "Cút, tớ mà phải đi đào góc tường của cậu sao?"
Trần Nhất Minh chột dạ thừa nhận: "Không cần, không cần.
Có điều rốt cuộc vì sao Lục Yến lại chọn công ty cậu thế nhỉ? Đúng là cậu có tiền, nhưng cậu chỉ mới bắt đầu, sao có nhiều dự án như tớ được."
"Chỉ với mớ dự án nhỏ bên cậu ư?" Cố Tư nhìn đám nam nữ uốn éo trên sân, ánh mắt không rõ ý tứ, "Mẹ tớ quen mẹ em ấy."
Trần Nhất Minh sửng sốt một hồi, sau đó cười thành tiếng: "Haha, tớ nói sao, hóa ra là liên quan đến gia đình."
Mấy chữ "liên quan đến gia đình" bị Trần Nhất Minh kéo dài ra, Cố Tư rất khó chịu khi nghe thế.
"Ồ, số tiền mà cậu mượn của tớ lúc trước —"
"Ý tớ là liên quan đến gia đình Lục Yến." Trần Nhất Minh khôn ngoan mà sửa lại câu nói của mình ngay lập tức.
Hai người đang nói chuyện thì một cậu trai trẻ tìm đến, cậu bé trang điểm lẳng lơ nhưng vẫn không giấu được nét non nớt.
Cậu chàng tươi cười mang theo ý tứ ám chỉ, đứng bên cạnh Cố Tư hỏi: "Có thể mời em một ly không anh?"
Thiếu niên mặc quần bó xát, chiếc mông tròn trịa được phác họa rõ nét, cậu cố ý nhích lại gần Cố Tư.
Ngờ đâu Cố Tư không có phản ứng lại, ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm cho, cậu trai trẻ cầm ly rượu không trên tay cảm thấy lúng túng bèn đặt lại lên bàn.
Trần Nhất Minh từ lâu đã quen với kiểu này, quán bar có rất nhiều người đi tìm đối tượng để qua đêm, chỉ cần hắn ta đi uống rượu với Cố Tư, nhất định sẽ gặp vài nhóm người đến chỗ họ, nam nữ đều có, nhưng đối tượng được hướng đến luôn là Cố Tư.
May thay chơi với Cố Tư nhiều năm như vậy, hắn ta cũng quen rồi.
Cậu bé trông có vẻ xấu hổ, Trần Nhất Minh bèn lên tiếng giải vây: "Bạn của anh sợ người lạ."
Cậu trai nhỏ được cho bậc thang, ngượng ngùng nói: "Như vậy ạ, em làm phiền rồi." Nói xong cậu ta chuồng đi ngay.
Trần Nhất Minh chậc lưỡi: "Sao thế, muốn làm hòa thượng luôn hả?"
"Không có hứng thú."
Trần Nhất Minh cười hừ nói: "Tớ nghe đâu lúc trước có một người mẫu đu theo cậu, bị Lâm Thanh bắt gặp dạy dỗ hả?"
Nói xong, hắn ta liền thấy mặt Cố Tư lại xụ thêm, thế là khôn khéo rút lại đề tài này, vỗ vỗ vai Cố Tư rồi bước vào sân nhảy, còn bỏ lại một câu.
"Cậu đó, cậu tốt với cậu ta, cậu ta sẽ sinh lòng tham, quá dung túng cho cậu ta, đôi khi cậu ta sẽ không biết được thân phận của mình là gì.
Cậu cảm thấy mình nợ cậu ta, vậy cho tiền nhiều vào, nuôi thả thôi, chẳng lẽ cậu định mang chính mình bồi thường à?"
*
Trần Nhất Minh chơi cả buổi mới quay về, vẻ mặt cáu kỉnh cầm điện thoại di động, xung quanh quá ồn ào nên chỉ có thể lớn tiếng hỏi: "Cái gì?"
"Biết rồi, tôi lập tức xuống."
Hắn ta bước đến bên cạnh Cố Tư: "Tớ đi xuống bãi xe một chuyến, sẽ quay lại ngay."
Cố Tư: "Bãi đậu xe?"
"Ừ, hôm nay quá náo nhiệt, lúc tớ đến đây không có chỗ đỗ xe, nên tớ đậu luôn bên ngoài, thành ra chắn luôn xe người ta, bây giờ phải xuống di chuyển nó." Trần Nhất Minh lầm bầm, "Quán bar nhà mình, ngay cả chỗ đậu xe cũng không có còn giống cái gì chứ, lần tới tớ phải yêu cầu để một chỗ cho tớ mới được!"
Trần Nhất Minh nói xong, chuẩn bị rời đi, Cố Tư liền vươn tay nắm tay hắn ta lại.
"Tớ đi, chìa khóa xe."
Trần Nhất Minh mở to mắt, "Không không tớ tự mình đi được rồi." Hắn ta không dám để vị sếp lớn này đi dịch xe giúp mình đâu.
Cố Tư nhìn hắn ta một cái: "Uống rượu thì đừng đụng vào xe."
Trần Nhất Minh ngày thường đều lái xe đến đây, sau đó nhờ tài xế đưa về, bị nhắc nhở thì lập tức hoàn hồn: "Ờ, tớ quên mất, vậy để tớ gọi người khác đi làm giúp."
Không khí trong quán bar không tốt, Cố Tư vừa vặn muốn ra ngoài hóng gió, thế là ngoắc ngoắc ngón tay, trực tiếp móc chìa khóa xe treo trên hông Trần Nhất Minh, đi thẳng ra khỏi quán.
Cố Tư đi đến bãi đậu xe, nhìn một cái liền thấy chiếc Ferrari đậu kỳ lạ đằng kia, hiên ngang chắn trước xe người ta, trực tiếp làm chiếc xe bên trong nằm chết luôn ở đó.
Trần Nhất Minh để lại số điện thoại của mình trước đầu xe.
Với chiếc xe lòe loẹt này không biết hắn ta phải chịu bao nhiêu quấy rối nữa.
Cố Tư nhếch miệng, bước đến chiếc xe chuẩn bị lên xe.
Chiếc xe bị chặn kín là một chiếc Jaguar màu xanh đen, một người đàn ông đang ngồi trong xe, dùng tay chống lên môi, đang xuất thần, ngay cả Cố Tư đứng trước mặt cũng chẳng có phản ứng gì.
Cố Tư nhận ra Lục Yến trong nháy mắt.
Mấy năm nay Lục Yến hiếm khi mới đi uống rượu một lần, lúc lên xe mới nhớ ra mình không thể lái, liền gọi cho Lâm An, ngờ đâu Lâm An phải đi cùng với Vân An Thanh đến một nơi khác.
Hôm nay lại là sinh nhất bạn gái Tiểu Lưu, hắn cũng không thể gọi cậu ấy lại đây, Lâm An bảo sẽ liên hệ với một tài xế kín tiếng để giúp hắn lái xe về nhà.
Bởi vì gia đình không trọn vẹn, thời niên thiếu Lục Yến rất nổi loạn, tửu lượng của hắn cũng là được tôi luyện ra từ lúc ấy, cho nên đêm nay dù uống không ít rượu, nhưng ý thức vẫn rất minh mẫn, chỉ là đầu hơi nặng.
Lục Yến đang hoãn thần, cửa số xe đã bị người ta gõ.
Hắn ngước mắt lên, một người đàn ông đang đứng ngoài xe, mặt mày thâm thúy nhìn hắn chằm chằm.
Cố Tư xuất hiện làm hắn sửng sốt, lập tức hạ cửa kính xuống: "Tổng giám đốc Cố."
Cửa sổ xe vừa mở ra, mùi rượu của Lục Yến liền ập đến, Cố Tư nhíu máy: "Uống rượu à?"
Lục Yến gật đầu, lại cảm thấy không thoải mái khi ngồi ngước lên, bèn xuống xe, đứng trước mặt Cố Tư.
Chiều cao chênh lệch của hai người không lớn, Lục Yến dựa vào cửa xe, nhìn