Kết thúc, Trương Ý Nhi nói cười với những người trong ban nhạc vài câu rồi nhảy suống sân khấu, đến cả tư thế hiên ngang mặc váy làm ra hành động thoải mái đó cũng đầy thu hút.
Đương nhiên cô đang mang đôi boot thấp nên mới dám nhảy nhảy như vậy.
Lúc ngang qua đám người của Ám Dạ, Trương Ý Nhi chợt dừng lại một hai giây, bốn mắt chạm nhau, lần đầu tiên cô phát hiện một tia mềm mại trong ánh mắt của người đàn ông đầy sự cuồng ngạo kia, khẽ gật đầu rồi chạy đến nơi bạn mình đang chờ.
Dạ Huyền rốt cuộc cũng thu hồi ánh nhìn trên thân thể cô gái nhỏ, y thở ra một hơi ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị rút.
Rõ ràng đã nắm chắc tin tức tên khốn Hoắc Thiệu Hoa xuất hiện tại đây đêm nay, thế quái nào đến cả một cọng tóc của hắn cũng không thấy.
Huyền Nhân nhíu mày nêu ra suy đoán của mình: “Có thể là Lê Thoát xuất hiện nên họ Hoắc đổi kế hoạch.”
Dạ Huyền trâm ngâm vài giây, khóe miệng y nhếch lên, trong mắt lại không hề chứa ý cười: “Xem ra tên nhóc Lê Thoát kia rất có địa vị trong lòng Hoắc Thiệu Hoa.”
Huyền Nhạn như hiểu như không hỏi: “Vậy có lục soát không ạ?”
“Hắn ta đã trốn khỏi đây rồi thì hành động gì nữa, tránh gây ảnh hưởng đến những người trong quán.” Y vô tình như cố ý ngó về một hướng, rất nhanh liền thu lại thấp giọng: “Rút.”
Boss của họ từ khi nào còn để ý đến “ảnh hưởng hay không ảnh hưởng” đến người dưng vậy.
Trước giờ nếu đã xác định thì đều ngang nhiên hành động, tuy đêm nay bị hố nhưng nghe Boss nói lời này có hơi kỳ lạ.
Ngô Á gần như bấm mạnh lòng bàn tay đến mức chạm đến giới hạn chịu đựng, cô ta im lặng không lên tiếng nhưng cô ta dường như hiểu tất thảy.
Còn không phải là y không muốn ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Trương Ý Nhi à.
Tên khốn Huyền Bạch quên luôn hắn là người bên nào rồi, Huyền Dụ xung phong đi bắt hắn về, cái biểu cảm như đứa trẻ được thả đi chơi trên mặt hắn khiến Huyền Nhân chỉ muốn một cước đá dập mông em trai.
Huyền Dụ cuối cùng cũng được tự do, vừa nhận được cái gật đầu của Boss hai chân tức thì như được lắp mao tơ bay vọt đến chỗ Trương Ý Nhi.
Dạ Huyền cảm thấy thuộc hạ của y không có chút tiền đồ nào, rốt cuộc cô nàng đó cho hai tên nhóc mặt trắng ăn phải bùa gì mà chúng lại bám cô vậy chứ.
Trên một chiếc xe màu đen, Hoắc Thiệu Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Khốn nạn, Dạ Huyền… cứ đợi đấy.”
Tên nhóc kia lại vô ý mà cứu hắn một lần nữa rồi.
“Tiên sinh, tạm thời chúng ta không nên xuất hiện trong nội thành nữa.” Thuộc hạ đang lái xe với tốc độ vừa phải, đêm nay suýt chút đã rơi vào tay Ám Dạ.
Mẹ nó, chắc chắn trong nội bộ có gián điệp hoặc có kẻ vì lợi ích trước mắt mà bán đứng tiên sinh.
Hoắc Thiệu Hoa nhìn màn đêm tối tăm bên ngoài, bọn họ đã rời khỏi nội thành, ý kiến của thuộc hạ hoàn toàn có lý.
Hiện tại hắn không thể lãng vãng trong thành phố S nữa, hai chân đã què, nếu lại rơi vào tay Dạ Huyền lần nữa thì cái mạng của hắn chắc chắn không còn.
“Con khốn Ngô Á lại không truyền tin báo… cô ta đang làm cái gì ở Ám Dạ vậy.” Hoắc Thiệu Hoa tức giận nện một đấm vào khung cửa xe, thuộc hạ đang lái xe giật mình, thử ghé vào gương chiếu hậu nhìn phía sau.
Sắc mặt của tiên sinh rất tệ, sợ nếu còn nói thêm vài câu nữa chắc cái xe này cũng không chạy êm nổi.
“Đến biệt thự ngoại thành.” Trong khoang xe vọng đến giọng nói lạnh lùng và kiềm nén của người đàn ông.
Thời gian còn dài, một ngày hắn còn sống thì cơ hội tiêu diệt Ám Dạ vẫn còn đó.
Trước hết phải bảo toàn tính mạng đã.
Về tên nhóc Lê Thoát kia, lâu rồi không chạm vào cậu chàng, hắn hơi ngứa ngấy rồi, dù cho hai chân không hoạt động được cũng chẳng hề hấn gì trong việc hắn vui vẻ với cậu ta.
Tiểu Trì đưa Trương Ý Nhi về tới tứ hợp viện thì đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm.
Báo cáo sơ qua với ngài Fred xong anh ta trở về ổ của mình ngủ một giấc.
Trong mơ đêm nay bất ngờ hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ mặc đầm xanh nở nụ cười kinh diễm, nàng trên sân khấu tự tin đánh trống, ánh mắt tự nhiên nhìn mọi người, nàng như một cô công chúa sinh ra đã định là người khiến cho người ta cam tâm tình nguyện mà cung phụng.
Tiểu Trì nửa đêm tỉnh giấc bị dọa một phen suýt thì