Ngay ngày hôm sau Khai Tâm mang vẻ mặt nặng nề đến gặp Trương Ý Nhi báo cho cô biết kết quả xét nghiệm đốm máu và miếng da người được tìm thấy tại nhà cũ.
Xác định đó chính là bà ngoại La.
Hắn cũng rầu rỉ không kém gì Trương Ý Nhi: “Tôi chẳng muốn nhìn thấy kết quả này, thà chỉ là một vụ mất tích.”
Cô hiểu, thậm chí hiểu rất rõ.
Nếu chỉ mất tích thôi thì cơ hội sống vẫn còn đó nhưng dấu vết phạm tội lại bày ra một cách rõ rệt đến vậy, ngoại trừ niềm tin mù quáng thì chẳng gì có thể cam đoan rằng bà ngoại còn tia hy vọng sống sót.
Sau một buổi trời nhốt mình trong căn phòng hoàng gia gặm nhấm nỗi đau, Trương Ý Nhi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt sưng húp trong gương, cô báu chặt móng tay vào da thịt.
Dù đã khắc chế đi một phần phẫn nộ thì cô vẫn không sao đè ép cái suy nghĩ muốn băm xác hai mẹ con Tần Lam thành trăm mảnh.
Mà vấn đề quan trọng hiện tại không phải chìm đắm vào đau buồn hay phẫn hận mà phải sớm tìm ra tung tích hai mẹ con Tần Lam, xác xuất bà ngoại đã chết rất lớn, nếu không Tần Lam và Nhạc Ly Ân đã không chột dạ, sợ hãi đến mức bỏ trốn.
Mất phải thấy xác, cô muốn tìm cho ra nơi bọn chúng đã giấu bà ngoại.
Và dù bà ngoại còn sống hay đã chết, Trương Ý Nhi cô nhất định không tha thứ cho kẻ đã nhẫn tâm đối xử với bà ngoại như vậy.
Một khi cô biết tin tức của chúng, cô nhất định sẽ bắt chúng phải trả cái giá đắt nhất cho những tội ác mình đã làm.
Ám Dạ…
Huyền Nhân sắc mặt âm u đứng trước cửa phòng của Boss, hắn có vẻ do dự không biết có nên gặp Boss hay đợi điều tra xong chính xác mọi chuyện rồi nói sau cũng không muộn?
Tiếc rằng vài giây chần chừ của hắn đã bị người đàn ông bên trong phát hiện, giọng y truyền đến, giọng điệu mang ý tứ không hài lòng: “Còn không vào.”
Huyền Nhân thở nặng nề một hơi, khẽ vặn cửa bước vào trong, mùi thuốc khử trùng đã sớm biến mất, vết thương trên người Boss cũng không còn lo ngại, thậm chí đã hoạt động lại bình thường, đương nhiên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thể trạng như trước đây.
“Có gì thì báo.” Y lần nữa lên tiếng, mày rậm khẽ động theo âm thanh lạnh lẽo vừa phát ra.
Tên nhóc này từ khi nào lại có tác phong chậm chạp, không dứt khoát như vậy?
Huyền Nhân nhớ lại thật kỹ từng thông tin mà tổ chức Đen đã tiết lộ cho hắn, đảm bảo không bỏ sót gì mới thở hắt ra trình báo: “Tổ chức Đen vừa bán cho thuộc hạ một tin.
Là…”
“Cậu đến chỗ bọn chúng?” Y cau mày cắt ngang lời tiếp theo của Huyền Nhân, rõ ràng gần đây y không hạ lệnh cho người của mình mua tin tức từ tổ chức Đen.
Vậy chỉ có thể nói là do Huyền Nhân cố tình tự làm theo ý mình.
Mặt Huyền Nhân căng chặt, lần này đúng là chưa có sự đồng ý của Boss hắn đã tự động chạy tới tổ chức Đen.
Cũng không thể trách hắn hành động gấp gáp như vậy, bởi vì tin tức bọn chúng truyền ra quá hấp dẫn, mà đúng lúc này Boss đang có vài