Đi cùng Frederick Nhược Đông chỉ có hai thuộc hạ Lion và Khai Tâm, đây là yêu cầu của thủ lĩnh tổ chức Đen.
Địa điểm mà Frederick chọn là một quán trà kín tiếng kiểu Nhật, thời gian buổi đêm là thích hợp và đảm bảo bí mật nhất.
Fredrick Nhược Đông, Lion và Khai Tâm đến nơi, bước vào cửa chính, đi thẳng khoảng 20 mét, rẽ phải, lại đi thẳng 5 mét thấy một ký hiệu hoa hồng đỏ.
Hoa hồng đỏ rẽ phải, hoa hồng đen rẽ trái.
Cả ba nhìn nhau, theo lộ trình mà tổ chức Đen đã sắp xếp.
Địa điểm là Frederick Nhược Đông chọn nhưng còn lộ trình sau đó lại do chính thủ lĩnh tổ chức Đen vẽ nên.
Mà Frederick Nhược Đông không thể không đáp ứng bởi hiện tại hắn cần thương lượng với chúng.
Chỉ cần yêu cầu không đi quá giới hạn hắn đặt ra thì đều có thể chấp nhận.
Đến khi cả ba đứng trước một căn phòng gỗ, cánh cửa không có bất cứ ký hiệu nào, đích đến chính là nó.
Hai thuộc hạ đeo mặt nạ canh giữ trước cửa hơi khom người, một trong hai lên tiếng xác nhận danh tính Frederick Nhược Đông, xong lại đảo mắt ngó Khai Tâm và Lion, giọng nói ồm ồm không rõ: “Chỉ một mình ngài Frederick có thể vào trong, mong ngài tuân thủ quy tắc của thủ lĩnh chúng tôi.”
Frederick Nhược Đông gật đầu, hắn nâng tay ra hiệu cho người của mình, trước khi bước vào trong, hắn dặn dò lần nữa: “Không được hành động khinh suất.” Lời này mang nhiều tầng nghĩa mà chỉ Khai Tâm và Lion hiểu.
Cả hai gật đầu.
Ánh mắt dõi theo từng nhất cử nhất động đến khi chủ nhân biến mất sau cánh cửa gỗ màu nâu.
Bên trong phòng trà rất đơn giản, có một tấm ngăn mờ mờ ảo ảo đặt ở giữa ngăn cách người trong tối và người ngoài sáng.
Xuyên qua tấm ngăn màu vàng nâu nhàn nhạt Frederick Nhược Đông phát họa thoáng một bóng hình đàn ông đang ngồi xếp bằng dưới bàn trà kiểu Nhật, hắn ta không ngồi đối diện với tầm nhìn của Frederick.
Một bóng người nghiêng nghiêng, dù vậy vẫn thấy được trên mặt hắn đang đeo một chiếc mặt nạ.
“Frederick Nhược Đông.” Cái tên của mình vang lên giữa căn phòng, âm thanh ấy đặc quánh, o bí như không có lối thoát.
Cặp mắt xanh lục híp lại một cách nguy hiểm, thành thật Frederick Nhược Đông chưa bao giờ biết sợ là gì, càng chẳng có thứ gì trên đời này khiến hắn phải run sợ, kể cả kẻ đang cách hắn một tấm ngăn được đồn đại nguy hiểm bậc nhất kia.
Ngược lại hắn có chút thường thức nhân vật thần bí này - kẻ biết được vô số bí mật của thế gian bằng một cách thức khó đoán.
Hắn thừa nhận kẻ đó không đơn giản chút nào.
“Chính là tôi.” Thu lại những đánh giá thông qua chiếc bóng chẳng phát họa được bao nhiêu dáng hình và giọng nói không thuộc về một con người bình thường, Frederick Nhược Đông nhếch miệng đáp.
Không đợi hắn ta tiếp lời, Frederick Nhược Đông chủ động nói ra mục đích cuộc gặp gỡ đầy rẫy nguy hiểm hôm nay: “Tôi chắc chắn anh chấp nhận gặp tôi đồng nghĩa với việc anh cũng đang cần một thứ gì đó từ Frederick Nhược Đông này.” Hai giây sau một tiếng cười truyền đến từ bên trong tấm ngăn cách, quả nhiên điệu cười của hắn ta càng khiến cho người ta khó chịu nhưng Frederick Nhược Đông là ngoại lệ, hắn vẫn giữ vẻ mặt như cười như không đợi hắn ta cười đủ.
Cuối cùng hắn ta cũng dừng lại âm thanh rờn rợn của ma quỷ: “Không hổ là Frederick Nhược Đông… được, nói thử anh muốn gì từ tổ chức Đen.”
Không đặt ánh nhìn vào tấm ngăn cách nữa, Frederick Nhược Đông thong thả bước đến trước bức tranh vẽ tĩnh vật, mắt ngắm nó còn tai thì lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động trong căn phòng trà đơn giản, rồi người đàn ông nâng giọng: “Tôi không muốn biết tại sao anh chủ động tiết lộ tin tức về bản đồ kho báu trên người Trương Ý Nhi cho tôi, hiện tại tôi chỉ cần tổ chức Đen niêm phong tin tức đó một cách triệt để.
Yêu cầu gì… cứ việc đưa ra.”
“Ồ…” Tiêng ngân dài khàn đặc của hắn ta như một sự hài lòng khó nhận thấy