Trong một ngôi nhà vừa phải, không xa hoa cũng không quá tầm thường, người đàn ông dáng vóc cường tráng, khuôn mặt góc cạnh, hắn đang đè lên thân thể trắng nõn, mảnh khảnh của một cậu trai dưới thân, mặc cho anh ta gào thét, kháng cự hắn vẫn ra sức chiếm hữu.
“Hoắc Thiệu Hoa, tên khốn kiếp, thả tôi ra.” Đáp lại những câu chữ chửi rủa của Lê Thoát là từng đợt tấn công mạnh mẽ của hắn ta, đến khi anh ta chẳng còn hơi sức thốt lời nào nữa.
Trong căn phòng chỉ còn hơi thở nặng nè, dồn dập, mùi vị ái tình ngập tràn không gian, lấp đi sự đau đớn và trái tim mềm yếu của người con trai.
Anh ta đã từng hỏi: “Tại sao muốn ép buộc tôi? Anh thích tôi? Hay chỉ đơn thuần là lợi dụng tôi để tiếp cận người của Ám Dạ?”
Nhưng Hoắc Thiệu Hoa chỉ trầm mặt mà không trả lời.
Vào lúc này, sau một trận bão táp qua đi, chỉ còn lại hơi sương mong manh sót lại, Lê Thoát cuộn người, ánh mắt đờ đẩn nhìn trần nhà, ngoại trừ bóng đèn thì chỉ có những lớp màng nhện giăng kín, âm thanh chàng trai vô cảm vang lên nho nhỏ: “Anh có thích tôi không?”
Không có câu trả lời, chỉ có cái vuốt ve từ bàn tay hắn đặt ngay vòm ngực trắng nõn.
Mắt cay cay, Lê Thoát nuốt nước miếng, anh ta nhắm mắt: “Vậy tại sao muốn tôi?”
“Cậu là người của tôi.” Hắn ta khàn giọng đáp.
“Tôi không phải là của bất cứ ai, càng không bao giờ là của anh.” Lê Thoát đỏ ửng mắt bật dậy quát vào mặt Hoắc Thiệu Hoa.
“Ân oán của các người không liên quan tới tôi.
Anh hiểu chưa?”
“Tôi không lợi dụng cậu.” Hoắc Thiệu Hoa ngồi dựa vào giường, chính hắn cũng chẳng thể hiểu trái tim mình, hiện tại hắn đã gần như mất tất cả mọi thứ, đến cả đôi chân này cũng không biết đến khi nào mới có thể lành, thậm chí là không bao giờ.
Có lẽ hắn chỉ còn cậu trai này, người duy nhất khiến hắn cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở bên.
Thích sao? Có lẽ.
Nhưng trên hết hắn cần Lê Thoát.
Ngược lại với vẻ mặt phức tạp của Hoắc Thiệu Hoa, Lê Thoát chỉ cười khẩy một tiếng, rồi lạnh lùng buông ra một câu: “Anh không lợi dụng tôi, anh chỉ dùng tôi cho mục đích tiêu diệt Dạ Huyền.”
Dứt lời Lê Thoát trần truồng xuống khỏi chiếc giường đong đầy hơi ấm từ người đàn ông kia.
“Cậu đi đâu?” Hoắc Thiệu Hoa hơi hoảng muốn đứng dậy giữ chặt lấy anh ta nhưng đôi chân vô dụng đã cản trở hắn hành động, chưa khi nào hắn hận Dạ Huyền như lúc này.
Hận đến mức muốn khiến Dạ Huyền chết không toàn thây.
“Trở về nhà của tôi.” Bỗng nhiên biến mất, điện thoại cũng bị tên khốn này cướp đi, chắc chắn ông nội ở nhà rất lo lắng.
Không hiểu là lo lắng vì điều gì, Lê Thoát vừa cài cúc áo vừa lạnh lùng găm thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, gằn từng chữ: “Nếu còn giữ tôi, tin tôi đi, ông ngoại sẽ không cho anh một con đường thoát như Dạ Huyền đâu.”
Chẳng rõ lời của mình buồn cười lắm hay sao mà Lê Thoát thấy Hoắc Thiệu Hoa vốn trước đó còn mặt mày âm trầm, ra bộ khá tức giận khi anh ta đòi đi, hiện tại lại nở một nụ cười khó hiểu.
“Anh cười cái gì?”
Hoắc Thiệu Hoa vẫn giữ nụ cười trên môi, đã nhiều ngày qua đi hắn chưa từng có một thời khắc nào cảm thấy trái tim ấm áp như vậy: “Cậu quan tâm tôi.” Hắn liếm môi, nhìn thật chăm chú chàng trai thanh tú: “Cậu lo cho an nguy của tôi.”
“Không bao giờ.” Lê Thoát hét lên, trừng trắng mắt với tên khốn đang nhàn nhã châm thuốc, khốn kiếp, cướp đi trong trắng của anh ta còn giở cái điệu bộ như đã nắm thót toàn bộ con người của anh ta.
Ai cho hắn ta tự tin như vậy.
Cuối cùng Hoắc Thiệu Hoa vẫn thả Lê Thoát đi, hắn biết giữ người được một ngày, năm ngày, một tháng nhưng không thể giữ được mãi mãi.
Anh ta động lòng với hắn thì sao, điều quan trọng là anh ta không thừa nhận, còn luôn dùng thái độ như hận hắn chết quách đi khiến hắn không biết nên hành động ra sao, nên đối xử với anh ta thế nào mới hợp lý.
Hắn còn chưa trách anh ta từng cùng Huyền Bạch liên kết gài bẩy hắn mà anh ta còn giận ngược lại hắn.
Thật chẳng nói lý lẽ gì cả.
Lâm gia…
“Mẹ, con không đồng ý.” Lâm Thế Dân nghiến răng nghiến lợi