Bệnh viện trung tâm X rất rộng cũng chia ra từng khu vực, khoa tim, khoa ngoại khoa nội,… và dãy tầng dành cho những nhân vật Vip.
Mà Trương Ý Nhi và Lạc Hồ Ưng đương nhiên là những nhân vật lớn đó, cả hai nằm cùng một dãy nhưng khác tầng.
Trương Ý Nhi ở tầng trên cùng, phòng của Lạc Hồ Ưng ở tầng ba.
Lạc Quý Nhân đi thang máy lên đến tầng 6, nguyên tầng chỉ có một bệnh nhân duy nhất là Trương Ý Nhi.
Vài thuộc hạ canh giữ phía trước, vừa lúc Lạc Quý Nhân xuất hiện thì Đan Đan cũng từ bên trong phòng của Trương Ý Nhi đi ra.
Cả hai nhìn nhau, cũng chẳng xa lạ gì cho cam.
“Lạc tiểu thư.”
“Xin chào.”
Màn chào hỏi đơn giản cũng ngắn gọn chỉ có như vậy, sau đó Đan Đan để Lạc Quý Nhân vào trong đón Trương Ý Nhi đi dạo.
“Cậu đỡ hơn nhiều chưa?” Vừa đỡ Trương Ý Nhi ngồi an vị trên xe lăn vừa hỏi, ánh mắt không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới thân thể cô, cảm thấy dường như đã ổn rồi.
Vẫn thấy sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, khoảnh khắc Frederick Nhược Đông ôm Trương Ý Nhi đầy máu hốt hoảng chạy vào phòng cấp cứu, vừa kinh hoàng vừa xúc động.
Kinh hoàng vì thương thế của Trương Ý Nhi và xúc động bởi người đàn ông tàn nhẫn, nguy hiểm tưởng chừng sẽ không bao giờ biết yêu là gì lại sốt sắng, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt dành cho cô gái trong ngực mình.
Hình ảnh tương phản đó lại đẹp đến vô thực, như hiện thân của ác ma và thiên thần cùng lúc xuất hiện và hòa làm một, không khiến thế gian sợ hãi mà lại ngưỡng vọng.
“Tớ tốt hơn nhiều rồi.” Nhận khăn mỏng phủ nhẹ trên đùi, cô cười với Lạc Quý Nhân rồi hấc cằm: “Đi thôi, xuống vườn hoa bên dưới.” Không biết cặp bồ câu đáng yêu có đang chờ mình không nữa.
“Anh cậu thế nào rồi?” Thang máy ting một tiếng cùng với câu hỏi của Trương Ý Nhi.
“Đêm qua đã tỉnh lại rồi, phẫu thuật rất thành công, tĩnh dưỡng và hạn chế dùng não một thời gian nữa là không có gì đáng ngại.” Lạc Quý Nhân bám chắc hai tay trên thanh đẩy của xe lăn, hơi cúi đầu ngó đỉnh đầu của ai kia.
Bị câu trả lời của cô ấy chọc cười, Trương Ý Nhi ngẩng mặt lặp lại: “Cái gì mà bớt dùng não chứ, dùng câu chữ nào tốt đẹp hơn được không.”
Lạc Quý Nhân ờm một tiếng, cửa thang máy đã mở toang: “Thì… ” Còn chưa thốt trọn câu đã bị người đàn ông khoác áo blouse trắng dọa cho giật mình.
Người bên trong bịt khẩu trang, trên cổ đeo tai nghe, có lẽ y cũng không ngờ sẽ gặp phải người tại đây, thanh âm bình tĩnh, hết mực bình thường: “Cô Frederick muốn đi dạo sao?”
Đây không phải bác sĩ chính chịu trách nhiệm của cô, Trương Ý Nhi nhíu mày quan sát y hai giây rồi gật đầu: “Anh là ai?” Xem ra biết rõ về cô.
Đôi mắt người đàn ông ánh lên tia cười ôn hòa, y giải thích: “Tôi là bác sĩ sẽ thay thế cho bác sĩ Thương theo dõi tình hình tĩnh dưỡng của cô Frederick.”
Hai cô gái theo phản xạ nhìn nhau như đang thảo luận hoặc là ra hiệu gì đó cho đối phương, thu hồi tầm mắt khỏi Lạc Quý Nhân, Trương Ý Nhi mỉm cười hỏi: “Tại sao tôi không nghe Đan Đan hay ngài Fred nói chuyện thay đổi bác sĩ chữa trị?”
Người nọ vẫn giữ một giọng điệu tiêu chuẩn, không có chút khác thường nào: “Có thể là quá gấp gáp, bác sĩ Thương xảy ra chuyện, mà thời điểm này ngoài tôi ra thì không còn bác sĩ nào khác có khả năng thay thế ông ấy.” Lời nói có thể hơi khoa trương, thậm chí là mang ý khoe khoang nhưng qua âm điệu bình đạm của y, người