Cô nhắm nghiền mắt, hơi thở dần nặng nề: “Nhược Đông, em với hắn và Lạc Hồ Ưng từng quen biết nhau từ nhỏ.”
“Anh biết.”
“Anh… sao anh giấu em?” Cô không khống chế được mà cao giọng, có trời mới biết cô đã bàng hoàng ra sao khi nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.
Thậm chí cô còn đang có ý định đi gặp Lạc Hồ Vận để kết thúc tất cả, nhưng đúng lúc này Frederick Nhược Đông lại ngăn cản, cô không hiểu người đàn ông của cô đã biết được bao nhiêu.
Có nhiều hơn cô hay không.
Thật đau đầu quá.
Frederick Nhược Đông day day mi tâm, anh nói: “Anh cũng mới điều tra được, lần này anh về… Tiểu Ý, anh đã tìm được cách thức giải mã hình xăm trên lưng em rồi.”
Ngoại trừ tiếng hít thở không đều của cô gái nhỏ bên tai thì không còn âm thanh nào khác, Frederick Nhược Đông nâng cổ tay lên, hạ môi hôn lên chiếc vòng khảm viên đá xanh lục, anh thả giọng du dương: “Tiểu Ý, tin anh.”
Chờ đến khi cô nhỏ giọng “vâng” hắn mới cong khóe môi, kết thúc cuộc gọi.
Điện thoại vừa tắt thì Lion gọi đến.
“Ngài Fred, tóm được Hoắc Hạ rồi.”
“Lạc Hồ Vận thì sao?”
Lion nghiến răng: “Lạc Hồ Ưng phá hỏng ạ.”
Mày rậm hơi nhăn lại, lọn tóc bạch kim chợt rũ xuống chạm vào mi mắt, cùng lúc đó đôi con ngươi xanh lục lóe lên tia u ám, hắn nói bằng âm điệu ma mị, quyến rũ: “Phẫu thuật cho Hoắc Hạ đi.”
Lion sáng mắt, gật đầu: “Vâng.
Còn Lạc Hồ Vận thì sao ạ?”
Frederick Nhược Đông hạ lệnh: “Xóa sổ cái nhà rửa tội đó.”
“Xóa sổ” này đồng nghĩa với mang quân tới Phong Khởi khai chiến rồi.
Lần này Frederick Nhược Đông không cho Lạc Hồ Vận và Lạc Hồ Ưng con đường lui nào nữa.
Đi được nửa chặng, Frederick Nhược Đông ra hiệu cho Khai Tâm đang ngồi ở ghế lái.
Anh ta mím môi gật đầu, đạp chân ga, dùng tốc độ tên lửa cho xe chạy nhanh, rồi hòa vào con đường đông đúc, sau đó lại rẻ phải.
Frederick Nhược Đông đã sớm ở trên xe tráo người.
Lạc Hồ Vận quả nhiên muốn ra tay với hắn.
Tên khốn kiếp này.
Ô tô dừng tại cổng bí mật của lâu đài, Frederick Nhược Đông chưa xuống xe liền mà để thuộc hạ kiểm tra tình hình xung quanh trước, đảm bảo an toàn rồi mới báo lại với hắn.
Trước khi xuống xe, Frederick Nhược Đông gọi cho Lạc Hồ Ưng.
“Đến nước này rồi anh còn bao che cho hắn ta?”
Lạc Hồ Ưng giữ im lặng một lúc, cuối cùng y mệt mỏi nói: “Không, tôi chỉ muốn cho hắn nghiệm ra một số chuyện mà hắn luôn mù mờ thôi.”
“Nhàm chán.” Dứt lời liền tắt luôn điện thoại.
“Đi thôi.”
Lần này hắn dùng phi cơ riêng, như vậy sẽ an toàn và kín đáo lại rút ngắn thời gian trở về nước.
Truyện Teen Hay
Lạc Hồ Ưng nhận bức tranh mà Hàn Hồ Điệp vừa đưa cho y, y không liên lạc được với Lạc Hồ Vận nhưng y biết hắn đang ở đâu.
Chỉ từng đến nơi đó một lần nhưng Lạc Hồ Ưng cũng là một kẻ thông minh đến bi3n thái nên dù có bịt mắt, y vẫn có thể tìm ra cách thức đến trận địa mai phục của hắn ta.
Nguy hiểm hay không nguy hiểm cũng chẳng còn quan trọng, đã mười mấy năm rồi, y đã mệt, không còn muốn tiếp tục