Y ho liên tục vài tiếng, tay ôm lấy phần bụng đang chảy máu, da mặt đã trắng bệch, hiện tại như một tờ giấy không vấy chút mực, y lôi từ trong áo choàng của mình ra một bức tranh.
“Cho cậu, đây là bức tranh do Tiểu Linh vẽ.” Sợ hắn không để ý, y cố gắng nài nỉ: “Nhìn thử một chút thôi, rồi cậu sẽ hiểu Tiểu Linh và cậu có sự gắn kết ra sao.”
Quả nhiên liên quan đến tranh, còn cả câu nói đầy ẩn ý của Lạc Hồ Ưng đã khiến hắn có chút dao động.
Hắn ta trở lại, thầm nghĩ dù sao cũng chỉ là một bức tranh.
Trước khi mở nó ra xem, Lạc Hồ Ưng vừa dựa vào tường đá vừa bổ sung thêm một thông tin: “Là Hồ Hàn Điệp đã đưa nó cho tôi.
Bà ấy muốn cho cậu xem.” Vừa hay trùng hợp với ý định của y.
Bức tranh này chắc chắn đả động được phần nào đó phần người trong lòng Lạc Hồ Vận.
Không sai, đó chính là “Ác ma” mà Trương Ý Nhi đã vẽ trong tiết thực hành đầu tiên tại học viện Phong Khởi, chính nó đã thay đổi cái nhìn của Hồ Hàn Điệp dành cho cô cũng khiến bà vơi đi phần nào tội lỗi trong quá khứ, quá khứ ấy liên quan đến cậu học trò thiên tài đã sớm bị hắc hóa của bà, hóa ra người học trò đó chính là Lạc Hồ Vận.
Người đàn ông nửa ngồi nửa nằm trên tảng đá, bức tranh được hắn nâng niu treo trên tường.
Đôi mắt hơi lồi của hắn dán chặt vào đóa bách hợp trên tay “người ma” trong bức tranh, dần dần từng tia máu đỏ hiện lên trong mắt hắn, hắn gầm rú, cổ họng của hắn đã bị trận hỏa hoạn năm xưa phá hủy, tiếng thét của hắn vừa ngột ngạt vừa gay gắt, tất cả đều quy về một nỗi thống hận như hình ảnh người đàn ông bị hắc hóa trong bức tranh.
Hắn biết đó chính là hắn, đóa bách hợp đẫm máu kia là Lạc Hồ Linh, là “Tiểu Linh” của hắn, một cô gái nhỏ như Trương Ý Nhi, vốn chẳng có chút quan hệ với hắn lại có một sự thấu hiểu kỳ lạ đến chính hắn cũng cảm thấy khó tin.
Hắn thầm đoán định, có chăng là linh hồn của Tiểu Linh nhập vào thân xác Trương Linh, nhưng suy đoán này bị hắn dập ngay lập tức.
Đó là chuyện không thể xảy ra, hắn theo chủ nghĩa vô thần, hắn chính là thần, hắn sẽ không phong cho bất cứ kẻ nào là thần.
Hắn có thể chơi đùa với chúng nhiều năm nay, khiến loài người cùng tuẫn táng theo người con gái hắn yêu, chỉ duy Trương Linh, hắn không biết nên đối với cô ra sao.
Hắn điên cuồng nhưng hắn tỉnh táo nhận thức rõ Trương Linh là Trương Linh, Lạc Hồ Linh là Lạc Hồ Linh, hai người họ hoàn toàn khác biệt.
Nhưng mỗi khi nhìn vào cặp mắt của Trương Linh, hắn không kìm được mà thấy hình bóng của Lạc Hồ Linh.
Lẫn lộn rồi cuối cùng là biến cô trở thành công cụ của hắn.
Trương Ý Nhi là cái tên do hắn đặt cho cô, hắn muốn xóa cái tên Linh ra khỏi tên gốc của cô, nhưng như vậy cũng vô ích.
Cô không có lỗi, đúng vậy, nhưng thế thì đã sao, cô đã vô ý mà gợi cho hắn nhớ Lạc Hồ Linh, vậy thì… đó chính là lỗi của cô dù vô lý đến nhường nào đi nữa.
Thu hồi tầm mắt từ bức tranh trở lại tủ kính sáng rực đặt ở bên cạnh tảng đá.
Hắn đứng dậy, từng bước đến gần, dang rộng hai tay ôm lấy tủ kính, bên trong là xác của Lạc Hồ Linh đã được hắn dùng thuật ướp xác lưu giữ suốt nhiều năm nay.
Trong không gian kín mít, lạnh buốt xương, không có một âm thanh nào khác ngoại trừ giọng nói khàn khàn khó nghe lặp đi lặp lại một cái tên: “Tiểu Linh, Tiểu Linh, Tiểu Linh.” Gọi không biết chán, từng lần từng lần như thể hắn