Vấn đề này nên trả lời thế nào nhỉ? Đúng thì cũng đúng nhưng mà cô vẫn cảm thấy nếu ngang nhiên đi rêu rao với người ta mình là người phụ nữ của ngài thì không tốt cho lắm.
Ừm, đúng vậy.
Thế là cô cười đáp: “Tôi là thuộc hạ của ngài Fred.”
Cái gì?
Huyền Bạch kinh ngạc nhìn cô bằng ánh mắt không khách khí, mở miệng chê bai: “Bằng cái năng lực âm vô cực của cô?”
Âm vô cực cái đầu hắn.
Ít ra cô còn có một biệt tài thiên bẩm đấy nhé nhưng cô thèm nói cho hắn biết.
Hừ.
Tên ẻo lả đáng ghét.
Nhận thức được mình lỡ lời “lại” chọc giận người ta, Huyền Bạch cười giả lả, hắn gãy gãy móng tay theo thói quen rồi xòe ra trước mắt Trương Ý Nhi: “Lần sau gặp, tôi cho cô mượn quyển sách bí quyết làm đẹp, ok không?”
Đang nịnh nọt đấy à? Nhưng mà cũng rất có tác dụng, cô liếm liếm môi ngó cái bàn tay quá mức xinh đẹp của hắn, cuối cùng vẫn bị dụ dỗ.
“Được thôi.”
Cặp bồ câu bỗng lạch phạch vỗ cánh bay đến cạnh Trương Ý Nhi rồi mỗi con đứng trên mỗi đùi nhỏ nhắn của thiếu nữ, làm bộ dáng xù lông bảo vệ bạn yêu quý.
“Sao vậy?” Cô cụp mi nhìn chúng nhỏ giọng hỏi, có ai đó uy hiếp chúng à.
“Đáng yêu quá.” Huyền Bạch vừa duỗi ngón tay định chọt vào một nhóc bồ câu chợt hắn phát hiện con bồ câu này quen quá.
Vài giây quan sát … cuối cùng cũng nhớ ra… hóa ra là nhóc bồ câu bị Boss đuổi đi chiều hôm qua.
Có điều hiện tại nhìn chúng hiền lành đứng trên đùi Trương Ý Nhi, tựa như một bức tranh về thiên thần và linh vật biểu tượng cho hòa bình vậy.
Đẹp quá.
“Này… tôi chụp cô với chúng một tấm nhé.” Một ý tưởng lập tức lóe lên trong cái não mà Boss hắn cực kỳ “coi trọng”.
Trương Ý Nhi cũng nhận ra vài ánh mắt lấp lánh bắn tới chỗ mình, cô cười nhẹ vuốt ve hai cái đầu nhỏ trên đùi rồi gật đầu với Huyền Bạch đã sẵn sàng chụp ảnh ở trước mặt.
Huyền Bạch cực kỳ ra dáng một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp liên tục thay đổi tư thế, góc ảnh chụp liên tục hai chục tấm mới dừng lại.
“Cô xem đi, đúng là tuyệt tác từ bàn tay của bậc thiên tài.” Vẫn không quên tâng bốc bản thân mà, cái tên đáng ghét, cơ mà Trương Ý Nhi phải thừa nhận hắn chụp rất đẹp.
“Gửi qua QQ của tôi nhé.
Cảm ơn anh.”
Hừm… có QQ của cô tức là sau này sẽ tha hồ mà nói chuyện rồi, Huyền Bạch gật đầu cười vô cùng xinh đẹp.
Sau khi có được tài khoản QQ của Trương Ý Nhi, Huyền Bạch còn phải “hộ tống” Ngô Á về Ám Dạ nữa nên phải chia tay cô trong luyến tiếc.
Cái vẻ mặt như thể cả hai thân lắm vậy, cái tên kỳ cục này.
Lúc chiều đang ăn xế thì Đan Đan gõ cửa rồi thản nhiên đi vào, trên tay cầm theo một hộp quà hình vuông nhỏ nhắn, phía trên mặt hộp thắt một ruy băng hình nơ màu hồng phấn, trông qua là thấy rõ nó dành cho phụ nữ.
Gì vậy chứ? Cho mình à? Và ý nghĩ của cô hoàn toàn chính xác, không sai li nào.
Đan Đan đưa hộp quà được gói tỉ mỉ cho Trương Ý Nhi, giọng lạnh nhạt như bình thường: “Là ngài Mạc tặng cô.”
Hửm? Sao y tặng quà cho cô? Đang định hỏi thì Đan Đan đã nhìn thấu được đáp: “Hắn nói là quà xuất viện.”
Không lẽ cô nghĩ gì đều hiện hết trên mặt hay sao mà còn chưa mở miệng Đan Đan đã như một nhà tâm lý học thấy rõ suy nghĩ mang tính vô hình trong đầu cô, thật đáng lo ngại.
Trương Ý Nhi sầu não nâng cái hộp quà đó lại gần ngắm nghía, lại lắc lắc, bên trong chẳng phát ra âm thanh nào, có lẽ đã được giữ cố định hoặc là vật gì đó mềm mềm.
“Tôi đã kiểm tra qua, không có gì nguy hiểm.” Đan Đan nhàn nhạt nhắc nhở.
Tức là cô cứ việc mở ra xem ngay đi, không cần trưng ra cái vẻ mặt như thể bên trong đó đựng bom mini thế đâu.
Trương Ý Nhi à à rồi mở hộp quà ra, bên trong là một viên đá không có hình dáng rõ ràng, tròn