Tứ hợp viện Frederick…
“Đập nát chân cô ta.” Ngay sau mệnh lệnh đó là tiếng mở khóa dây xích kêu lạch cạch, ả tù nhân từ trên giá hình chữ T trượt dài xuống sàn nhà đầy máu tanh, có mới có cũ, sền sệt, dơ bẩn trông cực kỳ ghê tởm.
Ả ta đã chẳng còn chút sức lực nào, dù bây giờ Frederick có phóng thích thì ả cũng lực bất tòng tâm, nhưng nỗi đau vào khoảnh khắc thanh sắc thô bạo nện mạnh vào hai cẳng chân như đẩy ả xuống mười tám tầng địa ngục, tiếng kêu gào thét như thấu tận trời xanh tiếc rằng trong tầng hầm cách âm mức độ cao này, ả có thét cho đến khi cổ họng bị xé rách thì cũng chẳng ai nghe thấy mà đến cứu ả.
Mà cũng chẳng kẻ nào ngu xuẩn chui đầu vào hang cọp để cứu một con nai vốn từ đầu chỉ là một quân cờ của kẻ bề trên.
“Sức chịu đựng rất tốt.” Frederick Nhược Đông nhàn nhã ngồi trên ghế, hai chân bắt tréo, các ngón tay trắng nhợt vuốt ve cái cằm của mình ra điều suy ngẫm.
“Có nên nối xương lại rồi đập nát tiếp không nhỉ… ừm…” Hắc chậc chậc hai tiếng: “Cách này không tồi đâu.” Đoạn nhún vai đứng dậy bỏ lại một câu: “Không được để ả chết.”
“Tttt…” Có tiếng khe khẽ yếu ớt giống như của một con vật sắp đi vào hồi kết thúc sinh mệnh, chính nó đã khiến đôi chân hoàn mỹ của người đàn ông khựng lại.
Tại một phòng giam chỉ có tiếng máu nhỏ từng giọt, từng giọt như nện vào tận não bộ của con người, những tiếng kêu gào cầu xin được giết ngay tức khắc, vậy cái tiếng khe khẽ kia là từ đâu mà phát ra.
Cặp mắt xanh lục lóe lên một tia cảnh giác, hắn hơi nghiêng người ra hiệu cho thuộc hạ, tay thuộc hạ nắm bắt ý của chủ nhân cực nhanh chạy đến chỗ cô ả đang mình đầy thương tích, máu đỏ vây khắp từ đầu tới chân.
Hắn ta không chút đề phòng với tên tội phạm đã gần đất xa trời trước mắt ghé sát tai vào cánh môi đang mấp máy một cách yếu ớt, chợt cả thân thể căng cứng như bị điểm huyệt nhưng hắn ta không phải bị bấm ***** ** mà là… trúng độc.
Chết mà chưa kịp biết lý do.
“Ả nói gì?” Fred Nhược Đông không phát hiện có điểm kỳ lạ nhưng lòng cảnh giác của hắn cực lớn.
Im lặng.
“Này…” Hắn ta lớn gan nhỉ, dám không đáp lời chủ nhân đấy.
Fredrick nheo mắt nguy hiểm toan tiến lên hai bước thì bất ngờ cô ả mà ai cũng cho rằng đã sắp chết tới nơi như được tiêm thuốc hồi sinh, sức lực tuy không lớn và hai cẳng chân ả đã bị đập nát nhưng bàn tay bị đóng đinh thế mà vẫn có thể dùng lực.
Quái vật gì vậy chứ.
Biết chắc sẽ không thoát, ả liều mình dùng toàn bộ sức lực cuối cùng muốn găm kim tẩm độc vào chân Frederick Nhược Đông tiếc là trời không về phe ả, thậm chí cả William Eric - người đàn ông ả vừa yêu đến đau khổ cũng hận đến tận trái tim đã sớm chằng chịt vết thương, và giờ đây hắn ta đã hoàn toàn từ bỏ ả không chút do dự, không chút tình cảm luyến lưu.
Ả từng cho rằng mình là nàng công tước Astaroth của thành cổ Babylon, có cha là Ningal và mẹ là Nanna, được người người kính trọng cung phụng, nhưng kết cục cuối cùng của ả chỉ còn là sự lãng quên.
Một nàng Astaroth đại diện cho sự lãng quên, không còn một ai nhớ đến.
Mẹ ả chết, cha cũng chết, vị chúa mà ả tôn thành thần cũng đẩy ả xuống nơi tận cùng của địa ngục.
Ả là Astaroth đã bị quên lãnh cũng là Mẫu Đơn - một người phụ nữ thông minh lại vì thứ tình yêu phù phiếm ngốc nghếch mà đi đến kết cục bi ai.
Tất thảy đều là chính ả lựa chọn, chỉ là từng có lúc ả đã vui.
“ĐẬP NÁT HAI TAY, DÙNG TẤT CẢ CỰC HÌNH CẤP 1 VÀ PHẢI KHIẾN Ả SỐNG.” Lần này hắn tức giận không nhẹ, giày da nện trên sàn nhà bẩn thỉu vang lên những âm thanh lộc cộc đầy giận dữ của loài rắn độc nhất hành tinh, hắn như kẻ yêu nghiệt trong thần thoại cổ có thể quyến rũ mọi sinh linh, bằng những thủ đoạn tàn ác và nham hiểm, uống máu tươi để nuôi dưỡng thân thể tươi trẻ và dùng nó cho việc thỏa mãn sự vô tình của bản thân.
Đến cuối cùng không con mồi nào mà hắn ngắm đến có thể sống sót, càng không có con mồi nào không bị hắn thuyết thục, tất thảy đều phải đầu hàng trước hắn.
“Đế quốc Quỷ.”
Đó là tất cả những gì mà Frederick hắn muốn nghe.
Bước chân tàn nhân dừng lại nhưng không xoay người, hắn nhếch miệng cười khẩy, tiếng cười ấy dần phân tán, khuếch đại thành những âm điệu trầm đục, âm u vang khắp tầng hầm sâu trong lòng đất.
“William Eric… haha.”
Có lẽ chưa bao giờ hắn cười lớn và ngân dài đến vậy, nó khiến bọn thuộc hạ không khống chế được mà run sợ.
Trong tiếng cười vẫn không ngừng văng vẳng bên tai, một âm thanh như phát ra từ cõi tận cùng của sự sống: “Chặt đầu ả gửi đến tổng bộ đế quốc Quỷ làm quà.”
Mẫu Đơn đã nuốt lưỡi tự tử, chuyện này chỉ là sớm muộn thôi, dù ả không tự chết thì Frederick cũng giết chết ả bằng cách thức “dịu dàng” hơn một chút, tiếc rằng ả đã ngu xuẩn mà dùng cách cực đoan chỉ có ở lũ biến thái.
Tổng bộ đế quốc Quỷ…
Một kiện hàng được gửi đến vào 10 giờ sáng hôm nay, là từ Trung Quốc.
Titus không nghĩ ra nhân vật nào bên Trung có thể gửi “quà” đến tổng bộ.
Thật kỳ quái, để đề phòng có kẻ ngu xuẩn dùng trò “quà cáp” cho hắn mấy cái kim