Đêm, trời lại đổ xuống cơn mưa lạnh giá, Trương Ý Nhi làm ổ nằm sấp trên giường không chớp mắt ngắm viên đá quý.
Ngắm đã rồi lại lật người nhìn chằm chằm trần nhà, đảo một lượt cả căn phòng, sau giây phút trầm tư suy nghĩ xong, cô quơ lấy chiếc điện thoại mà Frederick Nhược Đông đã cho hôm còn ở bệnh viện, cô nhắn một tin gửi: “Em gặp ngài được không?”
Còn gặp để làm gì thì cô không nói, hắn không hỏi thì để gặp trực tiếp nói bằng miệng cho lẹ.
Người đàn ông quanh năm suốt tháng chẳng nhắn được mấy tin, hắn nằm trên chiếc ghế đế vương, hai chân thon duỗi dài thả lòng thòng ra ngoài thành ghế, điện thoại trên chiếc bàn nhỏ bỗng kêu một tiếng, mày hắn hơi nhúc nhích.
Cái âm thanh này không phải báo cuộc gọi đến, mà là thông báo tin nhắn, bình thường chẳng có tên nào ngu xuẩn đi nhắn cho hắn, có gì thì gọi nhưng cũng có vài trường hợp dùng cách đánh chữ lại thích hợp hơn.
Bàn tay cầm cuốn sách đặt qua một bên, cầm điện thoại lên xem thử tên ngu xuẩn đó là ai.
Thế quái nào lại là“Trương Ý Nhi ngốc ngêch” còn là gửi qua cái câu sỉ nhục IQ của hắn nữa chứ.
Hắn vẫn nằm với tư thế thoải mái đó, gọi cho cô nàng không biết đang muốn gặp hắn làm cái gì, không lẽ… ồ xem ra thân thể của cô rất thành thực đấy.
Ôm cái suy nghĩ đen tối gọi cho người ta, cuối cùng người ta bảo là: “Em cho anh xem viên đá quý.”
Hiếm khi người đàn ông yêu nghiệt nào đó đơ ra, hắn nhướng mày, cặp mắt trừng trừng nhìn thẳng đèn lưu ly đã được điều chỉnh về chế độ làm dịu mắt, một lúc sau mới trả lời cô: “Đến đây.”
Trương Ý Nhi nhìn chiếc điện nho nhỏ trong tay, não vẫn còn lơ lửng, cứ cảm giác ngài Fred hiểu sai ý trong tin nhắn của cô thì phải, rõ ràng lúc alo thì giọng điệu rất kiêu ngạo, rất ra vẻ kiểu “tôi thừa rõ ý đồ của em”, rồi sau khi cô nói lý do tìm ngài thì lại im phắt, đến cả sở thích mỉa mai cô hằng ngày cũng chợt thu hồi.
Vậy ngài ấy đã hiểu ý của cô là gì? Ôi cái đầu này cứ thích suy nghĩ đủ thứ chuyện vu vơ, Trương Ý Nhi ở trong phòng có bật lò sưởi nên chẳng cảm giác lạnh, cứ vậy mà quên mất việc mặc thêm áo khoác.
Cô đã sớm được dì Ngô chỉ dẫn phòng của ngài Fred, chỉ trên cô một tầng thôi.
Người đàn ông vẫn còn ngắm nghía cái đèn lưu ly trên trần, nghe tiếng gõ cửa, y thấp giọng: “Vào.”
Có thể ngọt ngào hơn một chút được không, Trương Ý Nhi bĩu môi một tay ôm cái hộp nhỏ, tay còn lại đẩy cửa gỗ chầm chậm bước vào.
Phòng của ngài như một ngôi nhà riêng biệt, lớn hơn phòng cô đang ở nhiều, ngay khi bước vào đã thấy chiếc ghế đế vương sừng sững ở đối diện, phía sau ghế là bức tranh hình con rắn bạo chúa vẽ theo kiểu 3D, cái miệng nó há to như đang chuẩn bị một ngụm nuốt chửng lấy con mồi.
Trương Ý Nhi nghĩ, nếu cô đưa cái đầu của mình vào giữa họng của con rắn, rồi bằng sự chuyên nghiệp như nhiếp ảnh gia của Huyền Bạch sẽ cho ra vài tấm ảnh cô đang bị con rắn bạo chúa đó nuốt lấy.
“Đứng ngốc đó làm gì?”
Quả nhiên là ngài Fred, đến cả cách thường thức nghệ thuật cũng khác người thường, Trương Ý Nhi không nhìn cái