Cuối cùng cũng tới ngày xuất viện, Trương Ý Nhi cứ tưởng chỉ có mình Đan Đan với vài thuộc hạ đón, cho đến khi vào trong xe phát hiện ngài Fred đã ngồi chờ sẵn, trên đùi hắn đặt một chiếc laptop, hôm nay hắn còn đeo một cặp kính tròng màu trắng.
Ôi trởi… đẹp chết người.
Trương Ý Nhi nuốt một ngụm nước miếng, hít thở sâu, luôn nhắc nhở bản thân bình tĩnh, bình tĩnh chớ có bị sắc đẹp câu mất hồn phách.
“Ngài cũng đến ạ?” Câu hỏi mang tính chào hỏi vừa hay có thể che giấu đi vẻ mất tự nhiên của mình.
Liếc cô nhóc đang ngồi cách mình một khoảng xa nhất có thể, hắn không hài lòng lên tiếng: “Tôi ăn thịt được em à.”
Hả? Cô quay phắt sang trực tiếp đối diện đôi con ngươi bí ẩn rồi lại không tiếng động mà chuyển dời tầm mắt đi nơi khác, lại đụng phải cái nhìn phức tạp của Đan Đan trong gương chiếu hậu.
Thật là… xấu hổ quá đi.
Thế là người nào đó nhích, lại nhích, lại nhích cuối cùng là bị một vòng tay mạnh mẽ ôm eo kéo sát vào thân thể cứng rắn mang hơi lạnh cùng với đó là âm điệu trêu đùa, giễu cợt: “Gan lớn rồi nhỉ?”
Không hề nha, gan của người trưởng thành không thể tự nhiên sưng to lên trừ khi bị ung thư cơ mà cô không dám nói vậy với hắn, cô tin với năng lực “âm vô cực” theo như Huyền Bạch đã đánh giá hôm trước thì cái mạng nhỏ này sẽ ngoẻo ngay trong tay ngài Fred.
Vẻ mặt sợ hãi một cách giả trân này khiến Đan Đan ngồi ở ghế phụ suýt phụt cười.
Có biết diễn không vậy cô Trương.
Đương nhiên Frederick Nhược Đông cũng nhìn thấu tâm tư của cô nhóc ngây thơ bên cạnh, đúng là càng ngày càng không sợ hắn rồi nhưng mà hắn lại rất vui vẻ, tâm trạng tốt thì cũng không ngại quan tâm cô một chút.
Bàn tay lành lạnh chạm vào nơi bụng dưới, qua hai lớp vải vẫn khiến trái tim Trương Ý Nhi một phen chấn động.
“Còn đau nhiều không?” Hắn hỏi.
Không biết có phải người tình trong mắt hóa Tây Thi không, ngay cả chất giọng của ngài ấy cũng đặc biệt từ tính hơn bất kỳ một người đàn ông nào.
Trương Ý Nhi cắn môi một cái ngó hắn, đoạn lắc đầu: “Ổn rồi ạ.” Dưỡng thương tại bệnh viện cũng cả tháng, vết thương gần như đã lành, không đụng chạm mạnh quá là được.
“Ừ.” Hắn lại vỗ hai cái vào nơi vết thương bằng một lực nhè nhẹ có thể ví như bông chạm gối rồi thu tay về tiếp tục gõ bàn phím.
Không dám làm phiền hắn khi đang làm việc, Trương Ý Nhi chỉ biết nghịch điện thoại, lại mở thư mục ảnh ra xem.
Tối hôm đó Huyền Bạch đã gửi ảnh qua QQ cho cô.
Có tổng cộng mười chín tấm, vì Huyền Bạch chụp ở nhiều góc khác nhau nên không bị tình trạng lặp lại.
Mỗi tấm đều có hương vị riêng, vô cùng đẹp.
Trong xe yên lặng một cách kỳ dị, chỉ có mỗi tiếng gõ bàn phím lạch cạch của Frederick Nhược Đông.
Không biết qua bao lâu, nói chung cũng không lâu lắm người đàn ông đóng laptop lại đưa cho Đan Đan ở ghế phụ, lúc này mới nhàn nhã ngã lưng sau mà thư giãn, ánh mắt đảo qua cô nàng nào đó đang mải mê cắm cúi vào điện thoại.
Đọc cái gì mà chăm chú vậy?
Hắn nghiêng đầu ghé gần Trương Ý Nhi, khoảng cách đối với hắn chẳng bao giờ là vấn đề cần phải để ý, hiện tại cũng vậy, gần đến mức cô gái nhỏ đang đắm chìm vào sự xinh đẹp quá đỗi của mình trong ảnh cũng phải khựng lại, hơi thở thơm mát phả vào da mặt, mùi gỗ trầm cùng với bạch đậu khấu đặc trưng quanh quẩn khoang mũi, rung động đến nỗi nín luôn cả thở, chỉ có thể là Trương Ý Nhi ngu ngốc mới động tình mà nín thở đến đỏ bừng mặt.
“Ai chụp cho em?”