Khai Tâm sau khi tìm đủ mọi cách liên lạc với tổ chức Đen theo mệnh lệnh của ngài Fred muốn hẹn gặp tay thủ lĩnh tiếc là dùng cách nào cũng thất bại, chúng còn dám to gan tỏ thái độ thiếu tôn trọng với ngài Fred.
Nói thế nào nhỉ, mẹ nó: “Nếu muốn gặp thủ lĩnh của chúng tôi cũng được thôi, nhưng sau khi ngài Fred bước chân ra khỏi tổ chức Đen… PHẢI CHẾT.” Khốn kiếp.
Chúng nói cái gì mà đó là nguy tắc, luật lệ của thủ lĩnh, xưa nay chưa có trường hợp ngoại lệ.
Tuy nằm trong dự đoán của Khai Tâm nhưng vẫn thấy khó chịu, tức giận không nhẹ.
Ngài Fred của hắn là ai hả, là vị chúa mà người người kính sợ thế mà tới tai cái tổ chức quỷ quái này lại thành người bình thường.
Chẳng biết chúng lấy đâu ra cái gan đó.
Nhiệm vụ thất bại khiến tâm trạng của Khai Tâm rất xấu, khai báo kết quả với Frederick Nhược Đông mà chẳng tâp trung lắm.
“Lui xuống đi.” Người đàn ông thở ra từng hơi lạnh giá, hắn day day thái dương đuổi người.
Chuyện này chẳng có gì lạ lùng, hắn có biết đến quy tắc khắc nghiệt mà thủ lĩnh của tổ chức Đen đã lập ra, nhìn thấy mặt y thì kẻ đó phải chết.
Rốt cuộc là khuôn mặt y có cái gì đặc biệt, nếu để người khác nhìn thấy thì thế giới này sẽ loạn hay sao.
Không liên quan đến xấu hay đẹp, mà là mỗi người đều sẽ có những nguyên tắc của riêng mình, chính hắn cũng vậy.
Chỉ là hắn thấy lạ ở đâu đó.
Điện thoại bỗng kêu một tiếng, hắn liếc mắt dòm, mấy chữ đơn giản hiện lên: “Ngài Fred, em mới về.”
Đương nhiên hắn biết, vụ ẩu đả kia cũng đã nghe thuộc hạ báo cáo nhưng hắn không biết cô bị thương.
Có người đi theo bảo vệ cô, hắn khá yên tâm.
Hắn không đáp lại mà lười biếng rời khỏi phòng, xuống tầng hai.
“Chào ngài Fred.” Dì Ngô biết Trương Ý Nhi bị thương nên mang theo hộp thuốc y tế muốn xem kỹ cô có bị thương những nơi khác không, nào nghĩ đụng mặt ngài Fred trên hành lang.
Hắn cũng chú ý tới hộp y tế trong tay dì Ngô, giọng lạnh xuống: “Tiểu Ý bị thương?” Cũng chẳng rõ từ lúc nào hắn lại gọi cô một cách thân mật như vậy nữa.
Dì Ngô suýt thì thất thố vì kinh ngạc đến cầm không nỗi hộp thuốc, ngài Fred sao lại gọi Trương Ý Nhi là “Tiểu Ý” vậy? Quan hệ của hai người đã tốt đến mức này rồi sao? Điều khiến bà khó tin hơn cả là thái độ của ngài Fred, theo hắn từ khi hắn còn bé tí dường như đây là lần đầu tiên bà thấy ở hắn xuất hiện “tình người”, đương nhiên bà không dám hó hé nửa lời cho sự thắc mắc của mình.
Phải hiểu rằng sự tò mò sẽ giết chết ta.
Mà trong thế giới của Frederick không dung túng cho những kẻ tò mò ngu xuẩn.
Bà chỉ thoáng kinh ngạc hai giây lại trở về với trạng thái bình thường.
“Cô Trương bị trật chân, trước đó đã đến bệnh viện, bác sĩ đã băng bó cho cô ấy rồi ạ.
Tôi sợ cô ấy còn mấy vết trầy xước trên người nên…”
“Đưa tôi.” Không cần nghe dì Ngô nói hết lời cũng rõ nguồn cơn mọi sự, cái cô nhóc kia mới ra ngoài một buổi là gây chuyện.
Hai thuộc hạ của hắn mà tôm tép là bị cả đám mập ục ịch kia không cần đánh, lấy mỡ đè bẹp cũng chết giữa phố rồi, chẳng rõ cô chỉ đến phòng triển lãm tranh khoảng nửa tiếng thôi, vừa hé mặt ra ngoài đã bị người ta rượt đuổi như muốn lấy ngay cái mạng nhỏ của cô.
Dì Ngô đáp vâng rồi đưa hộp y tế cho hắn một cách thành kính.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang trị vị nửa thiên hạ vũ khí, đạn dược trong tay không quá rộng lớn và mạnh mẽ nhưng luôn toát ra sự uy nghiêm và đầy quyền lực, ở hắn không hiện lên vầng hào quang tựa ánh mặt trời nóng cháy mà là vầng trăng mờ ảo huyền bí đầy dụ hoặc.
Nguy hiểm cũng ma mị.
Dì Ngô như đoán ra được gì đó, khi thấy ngài ấy nhẹ nhàng mà chậm rãi đẩy cửa căn phòng của Trương Ý Nhi đi vào, như thể ngài sợ nếu đẩy mạnh sẽ làm phiền đến người bên trong.
Hắn đã biết để ý đến cảm nhận của một người.
Bà chợt mỉm cười, không rõ là vui, hài lòng hay mãn nguyện.
Bà nhận ra dù có là quỷ dữ giết người không gớm tay cũng sẽ động tình.
Quan trọng người khiến những kẻ đó hiểu được “tình người” có thể hòa tan được dòng máu hắc ám mà hắn đã nuôi dưỡng suốt mấy chục năm nay hay không.
Và bà hy vọng rằng cô gái nhỏ mảnh mai ấy có thể làm mềm được trái tim của ngài.
Trương Ý Nhi đang nằm sấp trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ cũng