"Cô ấy đâu rồi?" Hoắc Mạc Đình trở về không thấy bóng dáng của Lăng Nhiễm đâu cả.
"Phu nhân vừa mới ra khỏi nhà không lâu" Dì Thẩm cũng đã quen với sự hỏi han về nhau này.
Hoắc Mạc Đình nghe xong nhíu mày, nhận được sự lo lắng qua ánh mắt của anh dì Thẩm cười nói: "Yên tâm đừng lo lắng, có Tiểu Lý, Tiểu Long đi cùng rồi, chắc sắp về tới nơi rồi"
"Con không có lo lắng"
"Ta nhìn con lớn lên ngần ấy năm chẳng lẽ con suy nghĩ gì ta không biết chắc, cảm xúc của con người là thứ tuyệt nhất, không nên giấu đi càng không nên biến hóa cảm xúc"
"Dì ngày càng giống như bà mẹ già vậy"
Dì Thẩm không nói gì chỉ trừng mắt nhìn anh.
Hai người đang nói chuyện thì Lăng Nhiễm về tới: "Hai người đang nói xấu con hả?"
"Em đi đâu?" Hoắc Mạc Đình tò mò nhìn túi đen trên tay cô.
"Em đi mua một số thứ" Lăng Nhiễm cười hì hì túm chặt chiếc túi đen trên tay.
Anh gật đầu coi như đã hiểu, không nói thêm gì nữa mà đi lên phòng.
"Lại đây uống chút nước, lát nữa ta nấu chút đồ ăn lót dạ, tới bữa tiệc sẽ không thể ăn uống tử tế"
"Không sao đâu dì, có gì đêm về ăn cũng được"
"Ăn đêm không tốt đâu, từ bỏ thói quen đó thôi"
"Dạ vâng, con nghe dì" Lăng Nhiễm đi lại ôm lấy cánh tay dì Thẩm, cảm giác có người quan tâm như một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể cô vậy.
Sau khi ăn nhẹ bữa tối Lăng Nhiễm đi lên phòng chuẩn bị đồ, cô ngơ ngác nhìn bộ lễ phục treo trong phòng thay đồ.
Một bộ đầm dài, cổ chữ V, không hở hang lại mang đậm nét lịch sự.
Một bộ đồ màu xanh ngọc, sau lần trước Hoắc Mạc Đình đã yêu cầu đổi giày, chuyển từ cao gót tới giày thấp, đính ngọc trai màu trắng rất xinh.
"Hài lòng không?" Hoắc Mạc Đình không biết đã xuất hiện phía sau Lăng Nhiễm từ bao giờ, anh cất giọng trầm ấm.
"Có a, em rất thích! Cảm ơn anh" Xanh ngọc là màu Lăng Nhiễm rất thích, nó toát lên vẻ thanh tình, thoải mái, lại còn mát mẻ nữa.
"Thích là được rồi, xuống ăn chút đồ lót dạ đi" Hoắc Mạc Đình cư nhiên đưa tay vuốt nhẹ tóc Lăng Nhiễm.
Lăng Nhiễm mím môi gật đầu, khuân mặt nhỏ nhắn có chút hồng lên.
Cảm xúc như thiếu nữ mới lớn được crush để ý này là sao chứ.
Sau khi ăn uống sương sương bọn họ thay lễ phục rồi đi tới Lý gia.
Quan hệ của bọn họ cũng không quá thân thích, nhưng Lý Kiêu là cậu ruột của Triệu Khải cũng coi như một người cha, do ông không có vợ con bởi vì gia đình nhỏ của ông đã bị mất bởi một vụ hoả hoạn, ông ấy thà sống cô độc cả đời rồi nhường hết gia sản có được cho Triệu Khải còn hơn là tiến thêm bước nữa.
Không có vợ con làm chỗ dựa tinh thần ông ngày đêm dốc sức làm việc, chỉ quan tâm tới công việc mà gây dựng lên Lý gia như bây giờ.
"Ông ấy thực sự là cậu ruột của Triệu Khải sao?" Lăng Nhiễm hoàn toàn không biết chuyện này, bởi trong nguyên tác không hề nhắc tới chuyện này, khi đó Triệu Khải không hề về nước, Hoắc Mạc Đình cũng không đem Lăng Nhiễm tới mấy nơi như vậy.
"Ừ, nhưng quan hệ không thân thiết, đa số thời gian cậu ta đều ở nước ngoài"
Lăng Nhiễm gật đầu xem như đã hiểu.
Rất nhanh đã tới Lý gia, quả nhiên là người có máu mặt trong xã hội, buổi tiệc mừng thọ khá đông người.
"Mạc Đình tới rồi đấy à?" Một người lớn tuổi vui vẻ đi ra, nhìn giống người già nhưng đi lại rất hoạt bát.
"Chú Lý! Chúc mừng chú!" Hoắc Mạc Đình lịch sự khẽ gật đầu.
"Đây là..." Lý Kiêu đã biết Lăng Nhiễm là ai nhưng vẫn muốn được giới thiệu.
"Cô ấy là Lăng Nhiễm, vợ cháu"
"Chào chú Lý"
"Ôi chao, xinh xắn quá! Biết bao giờ thằng nhóc kia mới lấy vợ! Đúng rồi nó có đi cùng hai đứa không?" Lý Kiêu ngó nghiêng xung quanh tìm bóng dáng cháu trai.
"Cậu ta nói sẽ tới đây sau"
"À..vậy hai đứa vào trong thôi" Nét mặt Lý Kiêu thoáng lên nét thất vọng.
Nhưng ông chưa thất vọng được bao lâu thì Triệu Khải đã tới, còn đi cùng với một người phụ