Trong một con hẻm cạnh khu vực quay phim, Hà Diệu từ từ đi ra, không biết Thiên Kì Nhan có việc gì tìm anh mà ra tận nơi này.
"Thụp!" Vừa đặt chân vào hẻm đã bị giáng nguyên một chưởng.
"Cmn! Khốn kiếp! Mày là thằng nào?" Hà Diệu biết mình bị lừa, lại phẫn nộ vì bị ăn đấm oan liền đứng lên đáp trả.
Hai người cứ vậy mà lao vào đánh nhau cuồng dã, không ai chịu nhường ai, sức mạnh cũng coi như là ngang ngửa nhau, nhưng Hà Diệu đóng phim cả đêm tinh thần có chút mệt mỏi rất nhanh đã yếu thế bị đối phương đánh tới tấp.
"Phong! Dừng lại!" Một tiếng hét lớn vang lên ở đầu con hẻm, bọn họ đánh nhau tới gần cuối hẻm rồi.
An Vũ Phong như không nghe thấy, chẳng khác một con thú bộc lộ sức mạnh của mình.
Thiên Kì Nhan vẫn mặc đồng phục quay phim không nghĩ ngợi nhiều chạy về phía hai người đàn ông.
Cô dùng hết sức lực ôm lấy An Vũ Phong.
"Phong! Bình tĩnh, không thể đánh nhau ở đây được!"
"Tránh ra!" An Vũ Phong gầm nhẹ.
"Anh tính làm gì? Đánh chết anh ấy sao?"
"Anh ấy? Ha...ngay cả xưng hô cũng đổi luôn rồi! Tiến triển nhanh nhỉ?!" An Vũ Phong cười khẩy.
"Anh nói gì vậy? Anh ấy là tiền bối gọi anh là đương nhiên rồi" Đánh con người ta thành ra như vậy chỉ vì lý do đó thôi sao?
"Tiền bối? Có tiền bối nào lại cư xử thân mật, dùng ánh mắt mờ ám nhìn hậu bối như vậy chứ?"
"Anh làm sao vậy? Đây là đoàn làm phim, hơn nữa những cử chỉ đó đều là vì phục vụ công việc này! Không phải anh nói sẽ ủng hộ em sao? Em diễn nhiều phim như vậy cặp với nhiều bạn diễn nam rồi, tới cảnh hôn cũng bị anh cắt toàn bộ thì lấy đâu ra thân mật?"
"Cậu ta có ý đồ khác ngoài quay phim!"
"An tổng! Tôi có thể kiện anh vì tội ra tay trái phép!" Hà Diệu lau khoé miệng rỉ máu đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Cậu cứ việc kiện đi! Kiện được tôi sẽ theo hầu"
"Đây là công việc! Anh đã để cô ấy bước chân vào giới giải trí mà lại không chịu được vài cảnh quay của cô ấy? Vậy ủng hộ có ích gì?"
"Không đến lượt cậu xen vào!" Sắc mặt An Vũ Phong phải nói là cực tệ.
"Tôi là người đi trước, tôi giúp cô ấy khắc phục trong việc diễn phim, tôi có thể đưa cô ấy lên cao"
"Ha...cậu có tin sau hôm nay cậu bị phong sát không? Cậu có thể đưa cô ấy lên cao nhưng tôi có thể khiến cô ấy đứng vững trên đỉnh! Hơn nữa cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Hà Diệu quên béng mất Phong Nhan là công ty giải trí của An Vũ Phong.
Cậu ta có quyền thế nói được sẽ làm được.
"Đủ rồi! Phong! Anh đừng gây chuyện nơi em làm việc nữa, em quay phim đủ mệt rồi!" Thiên Kì Nhan lên tiếng cắt đứt cuộc tranh cãi.
"Đừng làm diễn viên nữa!" An Vũ Phong im lặng chốc lát rồi nói.
"Anh nói gì cơ?"
"Cậu điên à! Diễn viên là ước mơ cả đời của cô ấy!" Hà Diệu phản ứng dữ dội với câu nói này.
"Câm miệng! Đưa Hà công tử đi!" An Vũ Phong ra lệnh, ngay lập tức có vài người đàn ông khống chế Hà Diệu rồi lôi đi.
"Anh định làm gì? Anh ấy là ngôi sao hạng một có chuyện gì xảy ra thì sao?" Thiên Kì Nhan dõi theo Hà Diệu đang dần biến mất.
"Thì sao? Anh không quan tâm! Nhan Nhan đừng làm diễn viên nữa, anh có thể nuôi em!"
"Anh nói gì vậy chứ? Đó là ước mơ của em, tốn bao công sức mới có thể bước vào đây, gây dựng sự nghiệp lâu nay.
Ước mơ em không thể bỏ khi chưa hoàn thành!" Thiên Kì Nhan lập tức phản đối, sao Phong của cô lại như vậy chứ?
"Nhan Nhan! Sức chịu đựng của anh có giới hạn! Nghe lời! Anh cho em thời gian suy nghĩ, tới khi quay xong phần 1 của Đứa trẻ mù."
Thiên Kì Nhan không tin vào tai mình, người từng ủng hộ cô hết mình để thực hiện ước mơ của cô giờ phút này lại kêu cô từ bỏ...
"Rốt cuộc anh coi em là gì chứ? Coi sự cố gắng trước nay của em là gì? Đều là hạt cát trong mắt anh sao?"
"Xin lỗi, anh hết cách rồi"
"Em không bao giờ dừng công việc này lại!" Thiên Kì Nhan tức giận nói rồi bỏ đi.
An Vũ Phong đờ người 2 giây rồi vung tay đấm mạnh vào tường, tất cả là do tên khốn kia nên cô ấy mới lưu luyến nghề này sao?
"Chị Nhan! Chị sao vậy, chị khóc sao?" Nhu Thư vừa thấy Thiên Kì Nhan bước vào