"Cái này là gì vậy?" Lăng Nhiễm nhìn thứ chất lỏng được nhỏ giọt lên chân mình không khỏi tò mò.
"Thuốc nặn" Hoắc Mạc Đình đặt thuốc xang một bên dùng bàn tay cẩn thận xoa đều thuốc lên chân cô sau đó từ từ bóp nặn nhẹ nhàng.
"Ưm! Mùi này khó ngửi quá!" Lăng Nhiễm che mũi ngả người về phía sau, cái mùi này hăng và nồng cực kì.
"Để một lát sẽ hết mùi, thứ này giúp ích lớn cho cơ của em"
"Thứ này hôm nào cũng phải thoa sao?"
"Ừ, thoa đều mỗi ngày" Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng.
"Aiz, cũng quá khó ngửi rồi" Lăng Nhiễm thở dài.
"Cố chịu một chút, thuốc đắng dã tật"
"Đúng rồi anh có biết đánh nhau không?" Lăng Nhiễm hỏi.
"Đánh nhau?" Hoắc Mạc Đình nghi hoặc nhìn cô.
"Không, ý của em là võ công đó! Anh có biết võ công không?" Lăng Nhiễm lập tức sửa lời.
"Biết một chút, sao thế?"
"Chỉ em đi em muốn học" Hai mắt Lăng Nhiễm sáng lên, học chút võ sau này còn tiện ứng phó.
"Em học thứ này làm gì?"
"Đương nhiên là để tự vệ rồi!"
"Tiểu Lý, Tiểu Long đi theo chưa khiến em yên tâm sao? Được rồi để anh điều động thêm người"
"Không không! Chỉ là em không thích lúc nào ra ngoài cũng mang theo vệ sĩ như vậy bất tiện lắm, ngộ nhỡ bọn họ không thể bên cạnh em mãi thì sao em phải tự tìm đường lui chứ!" Đi đâu cũng hai tên mặt mày lạnh tanh phía sau cho hỏi có ai dám lại gần cô chứ!
"Với thể chất này của em thì chuyện đó sau này rồi nói" Hoắc Mạc Đình chỉ đành tạm hoãn chuyện này.
Nếu bây giờ anh mà đồng ý cô nhóc này nhất định liều mạng hoạt động để trở về thân thể xưa.
"Vậy là anh đồng ý hả?"
"Để sau rồi nói, nếu em nghe lời anh thì anh sẽ suy nghĩ thêm"
"Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà" Ánh mắt Lăng Nhiễm đầy sức sống, sau này có võ rồi làm chuyện xấu không cần phải sợ nữa.
Trông thấy ánh mắt này của cô Hoắc Mạc Đình bỗng nhiên bật cười anh có cảm giác Lăng Nhiễm lại hiếu động như khi còn bé.
"Anh cười cái gì?"
"Không có gì, nằm xuống đi anh giúp em xoa bóp tay"
"Vẫn phải thoa thứ đó sao?"
Hoắc Mạc Đình gật đầu giúp cô nằm hẳn hoi rồi dùng động tác cũ thoa thuốc đều sau đó là nặn bóp nhẹ nhàng.
Không khác gì dân xoa bóp chuyên nghiệp.
Có lẽ vì anh làm việc chuyên nghiệp quá nên Lăng Nhiễm dần có cảm giác buồn ngủ, hai mí mắt lim dim muốn khép lại, Hoắc Mạc Đình trông thấy lại làm nhẹ nhàng hơn.
Qua một lúc Lăng Nhiễm đã trực tiếp ngủ đi,