Từ khi rời khỏi Mã gia, không biết vì sao trong lòng Tô Na cứ cảm thấy bức rức khó chịu, những cái thở dài liên tục xuất hiện.
Cô dừng chân lại, ngồi xuống một băng ghế gỗ bên vệ đường, ánh mắt nhìn xuống bức thư đang cầm trên tay mà nghĩ ngợi.
Bỗng nhiên một tiếng gọi nghe đâu ở phía xa truyền đến.
"Thiếu phu nhân…"
Tô Na giật mình liền nhìn dáo dác mấy hướng, thì ra là Hứa Niên.
Anh ta đang đưa cao tay vẫy vẫy rất nhiệt tình, đồng thời cũng đang chạy lại gần chỗ của cô.
Tô Na liền nhét vội bức thư vào túi áo khoác, điều chỉnh lại trạng thái khuôn mặt.
Nhìn thấy Hứa Niên đang mặc trang phục thường ngày, cô cũng lấy làm lạ vì trước đây cô chưa từng thấy anh ta trong bộ dạng nào khác ngoài bộ dạng mặc vest nghiêm chỉnh, cô bất giác hỏi.
"Sao anh lại ở đây, bây giờ anh nên…"
Cô định nói, bây giờ anh ta nên làm việc ở cạnh Trịnh Kình Sâm mới phải, nhưng đột nhiên nhận ra, cô đã ngưng lại câu nói kịp lúc, cô không muốn nhắc tới cái tên đó chút nào.
Mặc dù cô chưa hỏi hết nhưng Hứa Niên cũng biết cô đang muốn nói gì, không đợi cô hỏi lại anh ta liền trả lời để cô không cảm thấy khó xử.
"Hôm nay là ngày nghỉ mà, tôi đang đi dạo, còn thiếu phu nhân thì sao?"
Tô Na gượng cười vì chiếc não cá vàng của mình, suýt nữa cô lại quên mất hôm nay là ngày nghỉ, cô nói.
"Tôi cũng đang đi dạo thôi.
Nhưng… anh quên những gì tôi nói ở bệnh viện rồi sao?"
Tô Na nhìn Hứa Niên giọng hơi nghiêm lại, không ngờ điều này lại khiến anh ta lúng túng, hai bên vành tai lại có cảm giác nóng đỏ lên.
"Tôi… tôi xin lỗi thiếu… à Tô… à không… tôi…"
Hứa Niên đột nhiên bị bấn loạn ngôn ngữ, anh ta định nói gì chính anh ta cũng không biết nữa, lời nói lấp lửng bập bẹ như một đứa trẻ lên ba đang tập nói.
Nhìn Hứa Niên cứ ngập ngừng, Tô Na vậy mà bật cười.
Nụ cười chỉ thoáng qua một vài giây nhưng nét mặt của cô đã trông thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều.
"Gọi tôi là Tô Na, bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi.
Nếu đã rảnh rỗi, anh có muốn đi dạo cùng tôi không?"
Trước sự ngỏ lời bất ngờ, Hứa Niên không tin được vào tai nên có chút ngây người ra, đến khi Tô Na nhẹ chạm vào vai của anh ta một cái, anh ta mới giật mình thoát khỏi vòng luẩn quẩn.
"Anh làm sao vậy, nếu anh không muốn thì cũng không sao…"
"Tôi muốn, tôi… cả ngày hôm nay tôi đều rảnh mà.
Thiếu… Tô Na, cô muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi."
Hứa Niên trả lời hai từ đầu to tiếng một cách không cần thiết, nhận ra bản thân quá lố, ngay lập tức anh ta đã điều chỉnh giọng điệu lại ở câu sau.
Đây rõ là biểu hiện của người đang đứng trước mặt crush, nhưng Tô Na không tinh ý nhận ra, vì vốn dĩ cô đã quên cảm giác đó từ lâu rồi, những sự ngại ngùng khi đứng