Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một tiếng đùng đoàng, cùng lúc nó cũng chớp sáng lên.
Ngay giây sau, một cơn mưa nặng hạt bất chợt đổ ập xuống.
Cả Hứa Niên và Tô Na đều không lường trước được, thì ra bầu không khí se lạnh dễ chịu lại là dấu hiệu cho một cơn mưa giông.
"Sắp đến rồi, Hứa Niên anh cũng tới biệt thự trú mưa đi, mau chạy nhanh thôi."
Nước mưa làm Tô Na nheo mắt, cô nói lớn rồi vừa chạy vừa loay hoay ôm chiếc túi vào trong người để không bị ướt, nó là đồ có giá trị, mãi cô mới tích góp được tiền để mua, không thể để nó hỏng được.
"Để tôi, tôi chạy nhanh hơn."
Tô Na coi trọng món đồ này, Hứa Niên nhận ra liền chạy lên nói với cô, anh ta cầm lấy túi đồ cô đang ôm, nói rồi anh ta chạy một mạch, quả thật tốc độ rất nhanh.
Túi đồ được Hứa Niên giữ trong áo, cũng nhờ anh ra chạy nhanh mà nó không bị thấm nước là bao.
Một lúc sau, Tô Na mới chạy về tới.
Nhưng cả hai người đều ướt sũng.
Cả mấy tuần nay Trịnh Kình Sâm đều không về nhà, Tô Na định bụng nghĩ hôm nay cũng không ngoại lệ nên cô đã để Hứa Niên vào nhà thay quần áo.
Căn biệt thự rộng lớn này từng đầu đã xác định sẽ không có khách ở lại, nên ở đây chỉ có mỗi phòng của cô và phòng của Trịnh Kình Sâm có đầy đủ nội thất hơn cả.
Nhưng cũng không thể để Hứa Niên vào phòng của Trịnh Kình Sâm được, nên cô đã để anh ta sử dụng phòng của mình.
"Hay để tôi sang phòng cho khách, tôi chỉ cần một bộ quần áo khô là được rồi."
Hứa Niên khó xử, một phần cũng vì lo sợ, dù sao Tô Na cũng là người đã có chồng, anh ta không dám vượt quá khuôn phép.
Tô Na lại thoải mái hơn vì mối quan hệ vợ chồng này đối với cô chưa từng là gì, huống chi Hứa Niên nhiều lần lượt giúp đỡ cô nên cô cũng không có ý nghĩ kiêng kị.
"Không sao, anh cứ sử dụng phòng tắm trong phòng của tôi đi, trong đó có đầy đủ đồ dùng hơn, anh nên tắm sơ qua bằng nước ấm để không bị cảm lạnh.
Cũng vì tôi anh mới bị mắc mưa như thế này, anh bị bệnh tôi sẽ cảm thấy có lỗi lắm."
Nói rồi, Tô Na đẩy Hứa Niên vào phòng tắm rồi đóng cửa lại không cho anh ta cơ hội lên tiếng.
Cô lại nói tiếp, giọng to hơn để anh ta bên trong có thể nghe thấy.
"Lát nữa tôi sẽ mang quần áo khác đến cho anh."
Cô nói xong, liền mở tủ lấy quần áo rồi nhanh chóng di chuyển sang một căn phòng khác để thay.
Bước ngang phòng của Trịnh Kình Sâm, cô hơi do dự nhưng anh cũng không có nhà, cô không việc gì phải sợ, nghĩ rồi cô quyết định vào phòng anh thay đồ để nhân tiện lấy quần áo của anh mang cho Hứa Niên.
Tô Na thay quần áo xong, liền đi sấy khô lại tóc, tóc cô dài và khá dày nên việc sấy tương đối mất nhiều thời gian, sau đó cô chợt nhận ra có lẽ Hứa Niên đang đợi, nên cô vội chạy đi lấy quần áo