Lát sau, Đằng Tư Vũ cũng trong dáng người bảnh bao đi đến vỗ vào vai Trịnh Kình Sâm, anh ta nói.
"Bây giờ cậu phải lên trên phát biểu rồi, không lẽ cậu tính cứ giữ khư khư Tô Na bên cạnh như vậy sao?"
Anh ta nhướng mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, Trịnh Kình Sâm ngay tức khắc trả lời không cần nghĩ.
"Phải?"
"Tôi sẽ không lên cùng đâu."
Tô Na cũng lên tiếng nhanh chóng không thua gì anh, Đằng Tư Vũ tỏ ra thích thú mà cười trêu.
"Đấy người ta cũng bảo vậy rồi còn gì."
Trịnh Kình Sâm ánh mắt như hố đen mà nhìn thẳng vào mắt cô nói, giọng có vẻ không vui.
"Tô Na, cả ngày em kiệm lời chỉ để mở miệng ra và nói không thôi à?"
Tô Na không đáp lại gì thêm, chỉ bằng một ánh mắt kiên định đã khiến anh bị khuất phục mà thở dài.
"Được rồi, anh không làm khó em.
Đứng yên đây đợi anh 10 phút."
Anh nói xong liền cúi người xuống bất ngờ hôn lấy môi cô, anh làm vậy trước đám đông khiến cô vì thế mà đỏ bừng mặt, nhanh chóng đưa tay lên che môi lại.
Đằng Tư Vũ cũng che miệng cười thầm.
"Táo bạo thật đấy."
Tô Na vô cảm cả ngày, nhìn thấy dáng vẻ bị anh làm cho ngại ngùng này của cô, anh lại cười thỏa mãn.
Trịnh Kình Sâm quyến luyến rời tay Tô Na mà đi đến khán đài.
Một lúc sau, cả sảnh tiệc bỗng nhiên tắt hết đèn, không gian trở nên im lặng như tờ, bỗng chốc một tiếng soạt từ vải vóc vang lên, tiếp nối sau đó một chiếc lồng kính phát sáng hiện ra.
Không khí trở nên sống động hơn trong tiếng trầm trồ, mọi người đều tụ tập quanh lại chiêm ngưỡng và tiếng vỗ tay cũng vang lên không ngớt.
Thì ra bên trong đó chính là viên kim cương quý hiếm, thứ mà biết bao nhiêu người ao ước sở hữu, mặc dù nó chỉ mới đang ở dạng thô, chưa bộc lộ hết được vẻ đẹp nhưng chỉ riêng giá trị của nó thôi đã là sức hấp dẫn khó cưỡng đối với giới siêu giàu.
Trịnh Kình Sâm trên kia đang say sưa phát biểu.
Tô Na là người duy nhất không tới gần để nhìn.
Cô đột nhiên lại không thấy hứng thú.
Lúc anh nói, các bản thiết kế được gửi về Đế Trịnh đang trong quá trình xét duyệt kỹ lưỡng, Tô Na chợt ôm lấy lòng ngực bỗng dưng lại đập mạnh của mình, có lẽ vì trong số đó cũng có bản thiết kế của cô.
Nhưng cô sớm đã không còn quan tâm đến nó nữa, kế hoạch thúc đẩy nhanh hơn dự kiến, cô không thể chờ được đến ngày công bố kết quả mà phải rời khỏi đây rồi.
Cô sắp được tự do, sắp được gặp lại mẹ của mình, đáng lý ra cô nên vui vẻ hào hứng mới phải.
Nhưng cô lại có cảm giác như bị ai bóp vào tim vậy, cảm giác đè nén rất khó chịu.
Sảnh tiệc lại sáng đèn, đến lúc rượu được đưa lên để tiếp đãi những vị khách quý thưởng thức.
Tranh thủ lúc Trịnh Kình Sâm còn chưa quay lại, Tô Na liền đi đến bàn rượu, cô chọn nơi có một lẵng hoa lớn che khuất, nhanh chóng mở nắp chiếc lọ thủy tinh và đổ một thứ chất lỏng màu trắng trong vào một ly rượu.
Xong xuôi, cô giấu chiếc lọ vào trong ngực áo của mình và đưa ly rượu lên lắc lắc một cách tự nhiên.
Cô bắt đầu đưa ly rượu