Nhìn Trịnh Kình Sâm tiếp từng người, uống từng ngụm, từng ngụm cho đến khi hết sạch ly rượu, mỗi lúc anh uống, tay của Tô Na trở nên lạnh ngắt còn hơi run, cô đan chặt hai bàn tay của mình lại, sau đó tránh ánh mắt đi để giảm bớt cảm giác áy náy.
Trịnh Kình Sâm đột nhiên nắm lấy tay cô, anh hơi chau mày.
"Em không khỏe? Tay sao lại lạnh thế này?" 1
Tô Na hít sâu bình tĩnh rồi cô hơi cười nhìn anh nói.
"Tôi rất ổn mà, không sao cả."
"Không sao là tốt.
Lúc nãy anh thấy em không đến xem viên kim cương.
Không thích sao?"
Tô Na hơi cúi mặt nói nhỏ.
"Tôi không có hứng thú lắm."
Bỗng nhiên Trịnh Kình Sâm lại búng tay vào mũi cô, khuôn mặt không cười, nhưng trông như cứ đang trêu chọc cô.
"Nói dối, nhà thiết kế trang sức như em sao lại không có hứng thú với đá quý? Có phải không có anh nên ngại không? Bây giờ anh đưa em đi xem.
Đi nào!"
Trịnh Kình Sâm nói rồi, liền vòng tay ra sau eo của Tô Na, hai người thân mật cùng đi đến nơi trưng bày viên kim cương.
Nhưng đi chưa được nửa quãng đường, Trịnh Kình Sâm bước chân tự dưng chững lại, anh bỗng chốc đứng không vững, ngả nghiêng vào người của Tô Na.
Tô Na hơi hoảng liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Trịnh Kình Sâm nhăn trán lại, anh đưa tay lên xoa phần thái dương, giọng nhỏ khẽ uể oải.
"Đột nhiên anh thấy hơi đau đầu, chắc do anh đã thức làm việc trắng đêm hôm qua."
"Vậy đợi tôi đi lấy phòng, tôi đưa ngài đi nghỉ ngơi."
Tô Na trông rất lo lắng, giọng nói có phần hấp tấp, Trịnh Kình Sâm gật đầu nhẹ một cái cô liền đi ngay.
Cô đi khoảng 3 phút đã quay lại, trên tay cầm theo chiếc thẻ phòng.
Trịnh Kình Sâm vẫn còn tự chống đỡ đi được để rời khỏi sảnh tiệc mà không bị ai nghi ngờ, đến một hành lang vắng anh hầu như chỉ có thể dựa vào Tô Na mới miễng cưỡng đi được đến phòng.
"Cẩn thận."
Tô Na đỡ anh nằm xuống giường, còn chu đáo sờ lên trán xem anh có bị phát sốt không.
"Có cần uống thuốc không, tôi đi mua cho ngài."
Dẫu biết là do tác dụng của loại thuốc đó, cũng chính cô là người đã đẩy nó cho anh uống.
Bây giờ nhìn anh như vậy, cô lại không thôi để tâm, cô tự giễu cợt bản thân có lẽ do cô làm việc xấu nên mới bị chột dạ.
Trịnh Kình Sâm không phát giác ra, anh còn nắm lấy tay cô đặt lên ngực của mình, như chỉ có cô mới là liều thuốc giúp anh cảm thấy dễ chịu.
"Không sao, nằm một chút chắc sẽ khỏi, em ở lại đây cùng anh."
Mi mắt Tô Na rủ xuống, cô nhỏ giọng trả lời.
"Được."
Trịnh Kình Sâm cứ thế nhắm mắt, chìm dần xuống cơn hôn mê, Tô Na ngồi bên cạnh chỉ bất động nhìn anh, đôi bàn tay đặt trên ngực anh vẫn nắm chặt không rời.
Trong căn phòng yên ắng, nghe rõ từng nhịp đồng hồ.
Khóe mắt