Tô Na đang nói, thư ký Hứa bỗng dưng ngây người ra, anh ta nhìn thẳng vào cô mà mắt không rời, hai gò má còn hơi ửng đỏ, cô thắc mắc liền dừng lại hỏi.
"Anh sao thế, thư ký Hứa?"
Thư ký Hứa giật mình, anh ta lại tỏ vẻ hơi e ngại nói.
"À, chỉ là… lần đầu thấy thiếu phu nhân cười… rất đẹp… Tôi nghĩ thiếu phu nhân nên cười nhiều hơn, đừng lúc nào cũng lạnh lùng, ủ rủ nữa."
Tô Na trong phút chốc không biết nên nói gì, cũng lâu rồi mới lại có người khen cô, nếu không vì sống trong cái lồng khắc nghiệt này, cô cũng không trở nên lúc nào cũng lầm lũi cúi đầu như thế.
Nghe được lời khen của thư ký Hứa, cô đột nhiên cảm nhận được phần nào an ủi.
Nhưng những ai bên cạnh cô, làm bạn cô, giúp đỡ cô đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Một mình cô bị Trịnh Kình Sâm sỉ nhục là đủ rồi, cô không muốn kéo người khác theo để liên lụy họ.
Tô Na vẫn giữ một cách nói chuyện lạnh lùng, đối với người vừa cứu cô thì có hơi phũ phàng nhưng đó lại là điều duy nhất cô có thể làm.
"Thư ký Hứa, cảm ơn anh nhưng những lời này tốt nhất anh không nên nói ra.
Sau này nếu không có chuyện gì quan trọng cũng đừng tự ý vào phòng của tôi.
Trịnh Kình Sâm nhìn thấy sẽ không hay đâu.
Anh là người của anh ta, chắc chắn anh cũng biết anh ta ghét tôi như thế nào? Anh lại đi giúp tôi thì chỉ có làm chướng mắt anh ta thôi.
Đừng tự chuốc thêm họa cho mình, tôi cũng không muốn bị liên lụy."
Tô Na nói ra những lời này, cô có nhìn biểu cảm trở nên gượng gạo của thư ký Hứa, nó khiến cô áy náy vô cùng.
"… Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ chú ý hơn.
Tôi sẽ không gây rắc rối cho thiếu phu nhân đâu."
Thư ký Hứa cũng tự hiểu, anh ta hơi cúi người, ánh mắt trở nên có hơi thất vọng, nói xong liền quay lưng rời khỏi phòng.
Tô Na một lần nữa lại thở dài, bày ra vẻ mặt bất lực.
Đột nhiên, cô chợt nhớ ra hôm nay phải đi làm, cô bấn loạn nhìn đồng hồ đã hơn bảy giờ rưỡi, còn chưa đầy nửa tiếng nữa là đến giờ làm rồi, cô mà không mau chuẩn bị là sẽ bị muộn mất, nếu vậy cuối tháng e rằng cô sẽ không có tiền thưởng.
Cô hấp tấp bật người khỏi giường thật nhanh, chuẩn bị một cách thần tốc rồi xách túi xách chạy ra khỏi phòng.
Cô mãi nhìn xuống đất cắm đầu chạy nên không chú ý, liền va phải một thân người cứng cáp như cột đình, làm cô ngã bật ra phía sau.
Thư ký Hứa cũng đã đi rồi, trong nhà này đâu còn ai khác ngoài Trịnh Kình Sâm.
Tô Na căng thẳng đến mức chẳng dám ngước mặt lên nhìn, cô vội vàng đứng dậy, người đã chủ động gập xuống, cô hối hả nói "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi…"
Tô Na định giải thích thêm, nhưng ánh nhìn của cô bỗng nhiên bị một thứ gì đó gây chú ý, cô ngây người ra hơi ngạc nhiên "Tay của anh ta bị thương rồi, vết trầy này giống như bị cà xuống mặt đường mà rách ra…".
Trong đầu cô không hiểu sao lại suy đoán ra những điều này, rốt cuộc cô đang muốn đoán ra chuyện gì?
Bất ngờ, Trịnh Kình Sâm lên tiếng khiến mọi suy nghĩ của cô đều bị anh làm cho