Nhìn thái độ gật gù của Hứa Bá Nghị, Mã Chính Thành sợ rằng ông ta sẽ làm theo lời Tô Na thật mà vội vội vàng vàng khởi động cơ miệng.
"Anh Hứa, Tô Na nó rất xảo quyệt, nó tuyệt đối không có ý tốt gì, anh đừng làm theo ý nó mà để nó lừa."
"Ý tốt hay ý xấu gì tôi không quan tâm, cái tôi quan tâm là tiền.
Nguyên tắc rất đơn giản, ai trả tiền cho tôi, tôi theo ý người đó."
Tô Na hơi cười, nhướng mắt lên nhìn Hứa Bá Nghị hỏi một câu châm biếm.
"Vậy ông Hứa có thấy Mã Chính Thành có thể trả tiền cho ông không?"
Không đợi Hứa Bá Nghị trả lời trả vốn, Mã Chính Thành cơn tức đã trào lên tận óc không cách nào kiềm lại được, ông ta cười một cách trào phúng, mỉa mai, giễu cợt ngược lại cô.
"Ha ha, Tô Na, tao không có thì có à? Mày còn nghĩ mày là phu nhân hào môn sao? Trịnh Kình Sâm nó ly hôn với mày rồi, là cậu ta đưa cho tao xem tận mắt, luật sư của tao cũng xác nhận giấy tờ là thật.
Bây giờ mày còn là tội phạm bị truy nã, đến một cắt mày cũng không còn thì đừng có mà lên mặt với tao."
Hứa Bá Nghị nghe mà chẳng thấy lời nào lọt tai, ông ta nheo một mắt, đưa tay lên tai mà ngoáy ngoáy.
"Hửm, Mã Chính Thành, tôi không nghe lầm đó chứ? Sao lời ông nói với tôi thì lại khác một trời một vực vậy?"
Mã Chính Thành chợt giật mình nhận ra cái miệng của mình đã đi quá đà, mồ hôi mồ kê lại trào ra nhễ nhại.
"Chết tiệt, khi không lại bị con khốn này làm cho giận quá mất khôn."
Ông ta nuốt nước bọt xuống cuống họng khô rang, lại cười trừ như chỉ vừa nói đùa.
"Không phải đâu anh Hứa, là tôi… tôi giận quá nên..."
"Mấy lời Mã Chính Thành nói với Tô Na đều là thật, nói với ông Hứa đây là giả, tôi có thể làm chứng."
Thôi Cẩn Á im lặng đã lâu, sau khi lấy lại bình tĩnh từ hai cái tát điếng người từ chính chồng của mình, bà ta quyết định lên tiếng.
Mã Chính Thành ngay lập tức đẩy vai bà ta mà nghiến răng, trợn mắt ngụ ý cảnh cáo.
"Thôi Cẩn Á, bà ăn nói hồ đồ gì vậy?"
Thôi Cẩn Á không thèm nhìn sắc mặt của Mã Chính Thành, bà ta vẫn dửng dưng nhìn sang Hứa Bá Nghị tiếp tục nói.
"Hứa Bá Nghị, ông không tin tôi sao? Chuyện gì của Mã Chính Thành mà tôi không biết chứ? Trịnh Kình Sâm xem Tô Na là cái gai trong mắt ai chả biết, ân ái thì cũng chỉ để diễn cho người ngoài xem thôi.
Còn về việc viên kim cương, nếu cô ta biết thật thì lão cáo già này đã bắt cô ta nói ra từ lâu rồi, chứ không phải đợi tới khi thê thảm như thế này.
Chẳng qua ông ta muốn kéo dài thêm chút thời gian để nhờ người cứu thôi, ông ta…"
"Con mụ này, im miệng ngay cho ông.
Không muốn sống nữa hay sao mà dám nói bậy bạ trước mặt anh Hứa."
Mã Chính Thành sôi máu không nhịn được liền tát thêm cho Thôi Cẩn