Hứa Bá Nghị ho khan một tiếng, ông ta phất tay một cái thì đã có hai người cao to đến lôi Mã Chính Thành ra.
Từ nãy đến giờ ông ta có vẻ như đã quá dễ dãi.
"Mã Chính Thành, ông đánh ai là chuyện của ông, nhưng ông quên ông đang đứng ở chỗ nào rồi sao?"
Giọng nói của Hứa Bá Nghị có chút thiếu kiên nhẫn, Mã Chính Thành lại bị cơn giận kiểm soát mà làm ra mấy trò khiến Hứa Bá Nghị ngứa mắt, vừa rồi hung hăng bao nhiêu thì bây giờ ông ta lại làm ra vẻ mặt nhát cấy, hèn hạ bấy nhiêu.
"Anh… anh Hứa, tôi xin lỗi, là tôi đã hơi quá trớn rồi.
Nhưng chỉ tại người đàn bà này nói năng hàm hồ, tôi là thực sự muốn anh lấy lại tiền, không có ý định kéo dài thời gian gì hết."
Hứa Bá Nghị hơi nhướng mày chậm rãi nói như đang dò xét, ánh mắt nhìn Mã Chính Thành tựa như nhìn thấu được tâm can của ông ta.
"Nếu thật là vậy, ông có dám lấy mạng của mình ra thề, Tô Na sẽ khiến Trịnh Kình Sâm ói ra tiền và cô ta thực sự biết viên kim cương thật đang ở đâu?"
Mã Chính Thành vậy mà đã bị dọa cho mặt mũi tái tê, ông ta lắp bắp trả lời, ánh mắt thấp thỏm lo sợ.
"Tôi… tôi thề… tôi…"
"Đủ rồi mang dao lên đây."
Hứa Bá Nghị thật sự đã đến cực hạn, chơi đùa từ nãy giờ cũng đủ rồi.
Ông ta cắt ngang lời Mã Chính Thành, không còn đủ nhẫn nại để nghe ông ta rặng từng chữ giả dối.
Con dao như phát sáng trên tay Hứa Bá Nghị, Mã Chính Thành run rẩy toàn thân, người dịch về phía sau nhưng quên mất là ông ta đang bị hai người kia ghì chặt, mọi sự chuyển động sợ hãi càng làm cho ông ta thêm thảm bại.
"Anh Hứa, tha mạng, tha mạng, tôi sẽ dâng hai tay Mã Thị lên cho anh…"
"Tôi ôm cái công ty rách đó vào người làm gì?"
Hứa Bá Nghị nhếch môi, mũi dao sáng bóng sắc nhọn ngay lập tức đâm phập, xuyên qua bắp chân của Mã Chính Thành.
Ông ta đau thấu tận óc mà thét lên như chọc sâu vào màng nhĩ của người khác.
"Á…"
Hai tên thuộc hạ buông Mã Chính Thành ra, ông ta liền ngã khụy, nhìn xuống một bên chân bị con dao đâm xuyên, máu đỏ nhỏ từng giọt mà mặt mày tím tái, lạnh run.
Thôi Cẩn Á vừa rồi bị Mã Chính Thành đánh bầm dập cũng không sợ, nhưng dù có gan lớn cỡ nào mà khi nhìn thấy cảnh này cũng phải kinh hãi.
Bà ta sợ rằng người tiếp theo sẽ là mình nên vội vàng bò đến dưới chân Hứa Bá Nghị khẩn trương nói.
"Hứa Bá Nghị, ông ra giá đi, ông cần bao nhiêu để thả tôi, người nhà của tôi có thể chuộc tôi ra."
Hứa Bá Nghị ồ lên một tiếng rồi tùy tiện nói.
"Vậy giá bằng một viên kim cương của Đế Trịnh, thế nào?"
Thôi Cẩn Á giật mình, Thôi gia mấy năm gần đây đã không còn giàu có như trước, lấy số tiền đó mà chuộc bà ta xong, thì cả Thôi gia chỉ có nước đi ăn mày, anh trai bà ta nhất định sẽ không đồng ý.
"Chuyện này… ông có thể giảm còn một nửa không? À không, thấp hơn một chút, xem như công tôi đã tố cáo lão ta."
Thôi Cẩn Á chỉ tay vào Mã Chính Thành, lại nhìn lên Hứa Bá Nghị với gương mặt cầu xin.
Hứa Bá Nghị chẳng cần nghĩ ngợi mà cho bà ta câu trả lời ngay tức thì.
"Được chứ.
Đánh liệt nửa thân thì sẽ giảm một nửa.
Mang bà ta xuống, đánh ngất thì làm cho tỉnh lại rồi đánh tiếp."
Hứa Bá Nghị nói ra lời tàn nhẫn như đã là thói quen, gương mặt bình thản xem đó chẳng phải là chuyện to tát gì.
"Tha mạng, đừng mà, thả ra…á."
Thôi Cẩn Á bị lôi đi trong chớp mắt, cả thân người bà ta không tình nguyện đi theo, cứ thế nên bị kéo lê đi, bà ta hối hả hét, hối hả van xin.
Nhưng đổi lại, Hứa Bá Nghị chỉ nhếch miệng một cái mỉa mai.
"Đồng lõa mà còn muốn kể công, đúng là ảo tưởng."
Hứa Bá Nghị không muốn lãng phí thì giờ nữa nên ngay lập tức quay sang xử lý người còn lại.
Nhưng đối với Tô Na, ông ta dường như vẫn còn giữ một ít kiên nhẫn.
"Vậy là đã có hai kẻ xin tha mạng.
Chỉ còn một mình cô, Tô Na.
Cô nói