Từ khi đưa Tô Na ra khỏi sào huyệt của bọn Huyết Xà, cô cứ hôn mê mãi nên Trịnh Kình Sâm không có cơ hội nói chuyện cô đã mang thai.
Nhưng đứa trẻ này đến đúng lúc như vậy, khiến Tô Na vẫn chưa thể tin ngay, anh đã từng lừa cô, có lẽ bây giờ cũng vậy chăng?
Cô sững người, nhíu chặt đôi chân mày nhìn anh khó hiểu.
"Con?"
"Phải, em có thai rồi, là con của chúng ta.
Em không còn mẹ, nhưng em có con mà, con cũng cần em yêu thương, cần em bảo vệ.
Con còn đang ở trong bụng của em, em nhẫn tâm tước đi quyền sống của nó sao?"
Trịnh Kình Sâm vừa nói, nhân lúc cô đang bàng hoàng mà sấn chân tới.
Nhưng nhanh chóng đã bị cô phát giác liền đứng yên như tượng.
Hai hàng nước mắt trên mắt cô ròng chảy xuống, cô kích động nói lớn.
"Anh đừng lừa em."
Trịnh Kình Sâm vẫn giữ nét bình tĩnh mà nhẹ nhàng trả lời cô.
"Không, anh nói thật."
"Anh đã nói dối, anh nói sẽ đưa em đi gặp mẹ nhưng bà ấy chết rồi, thật sự đã chết rồi.
Tại sao? Tại sao lại biến em thành con ngốc, lúc đó em đã tin… "
Tô Na khá kích động, việc này sẽ càng làm cho cơ thể cô thêm suy nhược mà thôi, dù không có ý buông tay ra, nhưng cô cũng sẽ không bám trụ được lâu nữa.
Hứa Niên đã chạy đi kêu người nhanh chóng dựng đệm cứu người dưới mặt đất rồi, nhưng trong bụng Tô Na vẫn còn đứa bé, cho dù cô không bị tổn hại nặng nề khi nhảy xuống, nhưng đứa bé chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Tình hình đã rất cấp bách, bỗng nhiên Trịnh Kình Sâm nảy ra một cách, chính là đem bản thân mình ra đánh cược.
Vừa chỉ mới nghĩ tới, anh đã không do dự mà hành động ngay tức thì.
Anh rút con dao trong người ra, tự đâm vào tay mình một nhát, còn cố ý rạch thật mạnh, thật sâu trước mặt Tô Na.
Ván cược này, chính là cược xem trong lòng Tô Na, Trịnh Kình Sâm anh rốt cuộc quan trọng đến mức nào, nếu anh cược sai, thì cả hai sẽ cùng chết.
Dù vậy anh vẫn không hối hận, anh nhất quyết không để cô một mình thêm lần nào nữa.
Hành động bất ngờ của Trịnh Kình Sâm quả nhiên khiến Tô Na hốt hoảng, mắt cô mở to mà hét lớn "Trịnh Kình Sâm, anh đang làm gì thế?"
"Tô Na, anh không gạt em, nếu em nhảy xuống, cả em và con đều không còn, vậy thì em nghĩ anh sẽ sống vui vẻ được sao? Nếu em không quý trọng bản thân mình, anh cũng sẽ cùng em làm điều đó, nếu em chết, anh tuyệt đối không sống một mình."
Tô Na ngẩn người nhìn từng giọt máu đào trên tay anh nhỏ giọt tạo thành vũng nhỏ đọng trên sàn, cánh tay anh như con thác đỏ, máu không ngừng chảy, tựa như nước mắt của cô không ngừng rơi.
Thế nhưng sự tuyệt vọng, bi ai, mất mác không ai thấu được trong cô đã lên đến đỉnh điểm, ý nghĩ kết liễu cuộc đời mình không thể nói buông là buông.
Nhìn cô miết chặt những ngón tay vào thành lan can, anh biết cô đã có một chút xao động, nhưng có lẽ chỉ như thế vẫn chưa được, vì anh nhìn thấy trong cô vẫn còn sự chập chừng.
Nó khiến cho