Giữa lúc ranh giới sống và chết chỉ mỏng manh như tờ giấy ướt, Tô Na rất hối hận, vô cùng day dứt, một cảm giác đau nhói ở tim bùng lên dữ dội, nhưng chẳng còn hy vọng nào để quay lại nữa, mọi thứ đều có thể xoay chuyển, riêng chỉ có dòng chảy thời gian là không bao giờ trở lại được.
Nhưng, một bàn tay ngay trong khoảnh khắc đó đã vươn ra, nhắm lấy tay cô như đích đến cuối cùng, bàn tay bắt trọn tay cô nhanh gọn không hề chệch hướng, chỉ trong chưa đầy một giây cả hai cánh tay đều đã ôm chầm cô vào người.
"Hứa Niên, mau giúp tôi."
Là giọng nói rắn rỏi của Trịnh Kình Sâm, anh vừa mới vung dao tự sát trước mặt Tô Na, vậy mà bây giờ lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chính anh đã lao đến nhanh như tốc độ của tên bắn mà kéo cô lại, giúp cô tránh khỏi lưỡi hái của tử thần.
Tô Na ngất đi khi cô còn chưa kịp đưa vào, đôi chân đã rơi vào không trung.
Chính sự do dự của cô đã cho Trịnh Kình Sâm thời gian chạy tới, bắt lấy cô kịp thời.
Anh xót xa ôm lấy cơ thể nóng bừng mà gấp rút gọi bác sĩ.
Anh vừa mới cho cô một đả kích lớn, không biết khi thấy tỉnh dậy cô có từ mặt anh luôn không, nhưng điều quan trọng là cô đã lưỡng lự, chứng tỏ trong lòng cô vẫn có anh, cũng nhờ đó mà anh mới cứu được cô.
Bây giờ cô an toàn rồi, anh không còn mong mỏi điều gì hơn thế nữa.
Hứa Niên chứng kiến khoảnh khắc Trịnh Kình Sâm đưa Tô Na Ra khỏi vũng lầy, anh ta mới biết thật ra bản thân không thể nào so sánh được với anh.
Ý định muốn lợi dụng để kết hôn thật với Tô Na, đột nhiên Hứa Niên đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, đó là suy nghĩ dại dột nhất trong đời của anh ta.
Từ nay về sau, có lẽ anh ta đối với cô chỉ là một lòng mến mộ, dừng lại một khoảng cách xa chỉ đủ để nhìn cô hạnh phúc bên người đàn ông xứng đáng, như vậy cũng đủ để bản thân mãn nguyện rồi.
"Ngài…"
Hứa Niên đến gần chỗ của Trịnh Kình Sâm, mở miệng định xưng hô theo thói quen, nhưng chợt nhận ra xung quanh vẫn có người khác, mọi người ở đây đều là tai mắt của Hứa Bá Nghị cả, anh ta suýt đã để lộ thân phận của Trịnh Kình Sâm rồi.
Nhanh chóng chấn chỉnh lại giọng điệu, Hứa Niên nói.
"Anh bị thương rồi, mau để bác sĩ băng bó vết thương đi.
Hôm nay anh làm tốt lắm, tôi sẽ thưởng cho cậu hậu hĩnh."
Hứa Niên cố ý nói lớn để đám người bên ngoài nghe được và cũng để bọn họ biết đường mà báo cáo với Hứa Bá Nghị, có lẽ ông ta sẽ gọi đến sớm thôi.
Bác sĩ đã đứng chờ sẵn để đưa Trịnh Kình Sâm