Trở về với cuộc sống thường nhật, sau bao nhiêu ngày không có một đêm nào yên giấc, Tô Na rốt cuộc cũng được thư thái chìm vào một giấc ngủ sâu.
Cô không còn thấy những cơn ác mộng nữa, cứ thế vô tư ngủ liền một mạch đến tận buổi trưa, khi mặt trời đã mọc lên tới đỉnh.
Trịnh Kình Sâm mong mỏi giây phút này lâu lắm rồi, ước muốn mỗi sáng khi thức dậy là được nhìn thấy cô nằm bên cạnh, ước muốn đó giờ đây đã thành hiện thực.
Anh dậy sớm hơn, đôi mắt vừa mở đã dán chặt vào khuôn mặt có phần gầy ốm của Tô Na.
Anh trong lòng vừa hạnh phúc, cũng vừa xót xa mà đưa tay ra khẽ chạm vào má của cô mà vuốt ve trên làn da nhợt nhạt.
Hành động này bất chợt làm Tô Na thức giấc, cảm giác bất an đến nỗi giật mình đã không còn.
Cô nhẹ nhàng mở mắt, điều đầu tiên là nghiêng đầu sang nhìn anh, cô biết đây không phải là mơ, mọi thứ đều là thật, rất thật.
Trịnh Kình Sâm nằm xáp lại, anh âu yếm nhìn cô hỏi.
“Em ngủ ngon chứ?”
Tô Na dựa vào người anh, trong lòng cô nhẹ bẫng, mọi cảm giác nặng nề hầu như đã tan biến như bọt biển.
“Ừm, không biết bao lâu rồi em mới ngủ ngon như thế này, không còn gặp ác mộng nữa.”
“Đợi anh sắp xếp công việc rồi sẽ đưa em sang Anh ở với bà, tiện thể để dưỡng thai đến khi em sinh.
Ba đã về nước rồi, ông ấy sẽ lo công việc ở đây thay anh một thời gian.”
Trịnh Kình Sâm ôm lấy vai cô, mọi việc anh nói như đã được trù tính từ trước.
Nhưng nó lại làm cho Tô Na khựng người, cô không đáp mà nét mặt có vẻ trầm xuống nghĩ ngợi.
“Sao vậy? Em không muốn sang ở cùng bà sao?”
Tô Na trầm ngâm một lúc, cô do dự nhưng cuối cùng vẫn nói những gì trong lòng mình đang nghĩ.
“Không phải, em cũng rất nhớ bà, nhưng… em muốn về nhà cũ, nơi em và mẹ đã từng ở, em cũng muốn sinh con ở đó.
Nếu anh không đi cùng em được, thì em có thể đi một mình…”
Trịnh Kình Sâm đột nhiên cau mày không vui mà ngắt lời cô ngay lập tức.
“Em xem anh là loại người gì thế, anh có thể để em bụng mang dạ chửa ở một mình sao? Mà cho dù em không có thai, anh cũng không thể để em đi một mình.”
Tô Na hơi cười đột nhiên ngước đầu lên nhìn anh, niềm vui chợt hiện lên một nửa, nửa còn lại cô vẫn chưa dám chắc chắn.
“Nói vậy là anh sẽ đồng ý đi cùng em? Còn công việc thì sao?”
“Đã là thời đại nào rồi, anh có thể làm việc từ xa được."
Trịnh Kình Sâm thực sự không thích cô câu nệ với anh quá mức như thế, nhưng giọng thì có vẻ dỗi, mà tay thì vẫn ôm chặt cô chẳng nới lỏng.
Thấy anh ngoảnh mặt đi không nhìn mình, Tô Na lại cười thầm trong lòng, tự dưng lại muốn thay đổi bầu không khí,