Trong một căn nhà bỏ hoang tăm tối, toàn mùi ẩm mốc hôi hám, chỉ có một chút ánh sáng len lỏi qua cửa thông gió đầy bụi là tràn vào phòng.
Mã Chính Thành ngồi tựa người vào tường, toàn thân phờ phạc rũ rượi, cánh tay bị đạn bắn được sơ cứu sơ sài, máu còn dính đầy ra áo.
Cơ mặt của ông ta không thể giãn ra vì bị vết thương hành hạ đến nỗi người toát đầy mồ hôi, mùi bốc lên chua như cả mấy tháng chưa được tắm rửa sạch sẽ.
Trong khi ông ta đang mơ màng, thì cánh cửa lớn ở phía đối diện luôn khóa kín chợt mở ra, kèm theo đó là tiếng cộc cộc của đế giày chạm mặt sàn.
Ngay tiếp sau đó, một người đàn ông mặc bộ vest đen chỉnh tề xuất hiện trước mặt ông ta, cái bóng của người này càng lúc càng tiến lại gần, phủ đen cả một mảng tường.
Mã Chính Thành hiếu kỳ liền cố mở mắt nhìn cho kỹ, khuôn mặt của người đàn ông đó dần hiện rõ ra trước mặt của ông ta, không biết là ai mà làm cho tròng mắt của ông ta giãn nở, miệng không khép lại được.
Mã Chính Thành dường như rất kích động, người của ông ta giật giật như mắc chứng giật kinh phong.
"Trịnh Tiêu? Ông… ông trở về khi nào, có phải ông đến đây để thả…"
Một tia sáng của cuộc sống tự do hiện lên chớp nhoáng trong đầu của Mã Chính Thành, nhưng cứ ngỡ người xuất hiện trước mắt là vị cứu tinh đến đây để cứu mình, nhưng một tia hy vọng le lói cũng chợt vụt tắt khi người mà ông ta gọi là Trịnh Tiêu, cất giọng hỏi ông ta một câu.
"Mã Chính Thành, còn nhớ Diệp Thu không?"
Mã Chính Thành chợt khựng lại, bỗng nhiên ông ta giật giật khóe môi cười, đôi mắt lại biểu hiện chẳng ăn nhập, nó cứ chớp liên hồi, tròng mắt chẳng yên mà đảo liên tục.
"Ông, ông đang nói gì vậy… tôi nhớ đến vợ ông làm gì chứ?"
Người đàn ông mặc vest đen lại tiếp tục nói một cách điềm nhiên.
"Cái tên Diệp Thu này đã hơn chục năm nay không ai nhắc tới rồi, không ngờ ông vẫn còn nhớ rõ… bà ấy là vợ tôi."
Mã Chính Thành như vừa bị lừa mà sập bẫy liền tức giận quát lớn.
"Rốt cuộc ông muốn nói gì?"
Trong lòng Mã Chính Thành ngay lúc này xuất hiện cảm giác bất an lạ thường, sự việc của Diệp Thu năm đó không một ai ngoài cha con của ông ta biết hết, nhưng Trịnh Tiêu lại nói như đã biết được mọi chuyện từ lâu.
Đối diện với người đàn ông tên Trịnh Tiêu này, ông ta còn có cảm giác ớn lạnh hơn cả Trịnh Kình Sâm.
Chỉ một ánh mắt quét qua, cũng khiến ông ta chìm trong sợ hãi.
"Nói gì bây giờ còn quan trọng nữa sao? Diệp Thu ra đi như thế nào? Thì tôi muốn ông ra đi như thế ấy."
Diệp Thu ra đi như thế nào ư? Điều này chính Mã Chính Thành cũng không biết, ông ta chỉ nhớ bà ấy đã chết khi bị người của ông ta truy đuổi trong rừng.
Bây giờ không còn là phỏng đoán nữa, Mã Chính Thành chắc chắn Trịnh Tiêu đến đây không phải với mục đích thả ông ta ra.
Trước mắt bỗng trở nên tăm tối, theo quán tính ông ta định lùi về phía sau, nhưng có lẽ ông ta quên mất phía sau của ông ta là một bức tường dày, ông ta vốn chẳng còn đường lui nào cả.
Những lúc như thế này, như một thói quen đã hình thành từ rất lâu,