“Cảnh sát Lư.”
“Luật sư…Tư.” Hốc mắt cảnh sát Lư đỏ bừng, cố gắng lắm mới nhận ra y.
Ngài Tư nhớ ra – mấy tháng trước mình mới gặp ông, mà bây giờ cái bụng phệ hồi trước đã gầy đến mức thấy cả xương rồi,
“Ông đang……” Ngài Tư chẳng hiểu gì cả.
“Luật sư Tư.” Cảnh sát Lư tóc đã điểm bạc đột nhiên ôm chặt tay áo y, khuôn mặt đầy tàn nhang cũng dính sát vào người y.
“Tôi van xin cậu… Tôi van xin cậu!” Nước mắt cảnh sát Lư không ngừng chảy xuống, khóc không thành tiếng.
“Xin tôi?” Ngài Tư dở khóc dở cười, “Ông có chuyện gì cứ nói, nếu có khả năng tôi nhất định sẽ giúp.”
“Con gái tôi…”
“Tôi kết hôn rồi.” Ngài Tư rất không đúng lúc chỉ nhẫn cưới trên tay mình.
“Con gái tôi….Chắc chắn bị người kia hại chết! Đó không phải là tai nạn, luật sư Tư!”
Ngài Tư đột nhiên hiểu ra,” Ông nói vụ án của Lư Tĩnh Di…Ông là… ba của cô ấy?”
Cảnh sát Lư biết người ông đang cầu xin là một luật sư đã thành danh nhiều năm, vụ án này lại rơi vào tay y, nói không chừng y có thể giúp người kia vô tội. Nhưng, con gái ông…
“Luật sư Tư, tôi xin cậu…”. Hai