Trời rả rích mưa, ngài Tư dập đi điếu thuốc cuối cùng.
Y thấy một người vội vã chạy tới.
Lúc thấy y, người kia ngẩn cả người, “Tư..”
“Cậu là…Viên….Viên mập mạp.” Ngài Tư vỗ vỗ vai hắn.
“Sao cậu lại tới đây?”
Ngài Tư chỉ chỉ tấm bia mộ trắng như tuyết bên phải bia mộ y đang tựa vào, “Tới thăm bạn cũ một chút.”
Viên Hâm nhìn y cười vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, “Cậu bạn này, tự nhiên quá nhỉ.”
Ngài Tư cười híp mắt nói:”Đúng vậy, dù gì thì ngoài tôi ra cũng không có ai tới.”
“Vậy sao.”
“Thế cậu tới đây làm gì?”
Viên Hâm vân vê vạt áo, chỉ cái bia mộ ngài Tư đang dựa lên.
Ngài Tư vội vàng nói xin lỗi không ngừng:”Thật xin lỗi, xin lỗi.” Y nhanh chóng đứng dậy, quay về phia bia mộ cúi đầu chào.
“Không sao đâu, hôm nay tôi tiện thể tới thăm mộ thôi.” Viên Hâm xua tay,” Người này cũng không quan trọng với tôi lắm.”
Ngài Tư hiểu rõ, cũng không nói tiếp nữa,”Người này là gì của cậu?”
“Bạn học.”
“Ồ.” Ngài Tư gật đầu,”Bạn học còn có lòng tảo mộ, thật sự hiếm gặp.”
Viên Hâm gượng cười.
“Bạn cậu thật trẻ, vì sao lại chết? Hình như trước đó đã có ai đó tới viếng mộ rồi kìa.”
Ngài Tư chỉ đồ cúng trên mặt đất, mấy cái bánh nhỏ màu xanh đặt trên đĩa đã bị mưa thấm