Hoàng lăng Đại Sở xây dựng ở đỉnh núi chính của Yến Sơn, được bao quanh bởi sông Giang, phong thủy vô cùng tốt.
Hôm nay là ngày hạ táng của Chiêu Dung công chúa, Hoàng Thượng hạ chỉ truy phong Dung Chiêu công chúa thành Hiếu Đức Dung Chiêu công chúa.
Lúc đội ngũ đưa tang đi ngang qua đường lớn Hưng An thì liền chậm lại, người ven đường bày lễ tế dọc đường, có thể thấy, bách tính rất có hảo cảm với vị công chúa chưa từng gặp mặt này, ánh mắt của các quan thần đều tràn ngập tiếc thương.
Nữ nhi xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, nuôi đến mười ba tuổi, còn chưa xuất giá đã đi rồi, quả thực rất đáng tiếc.
Tiền giấy rơi đầy trời, A Dung đeo mạng che mặt đứng từ xa nhìn đội ngũ đưa tang của “chính mình”, Dịch Vân Trường im lặng đi theo sau.
Người người đều đang than khóc cho công chúa chết yểu, A Dung mặt mày lạnh nhạt nghe, trong lòng lại nhận thức rõ ràng được một lần nữa, nàng không thể trở về nữa rồi, vĩnh viễn.
Đây là kết quả mà mẫu phi muốn sao? Đưa nàng đi, bí mật của mẫu phi sẽ được bảo vệ mãi mãi? Tâm tư A Dung cuồn cuộn, cảm thấy vô cùng đau xót, đau xót kết cục của bản thân lại là đi xem “di thể” của mình hạ táng, đau xót mẫu phi của nàng vứt bỏ nàng như cắt một miếng thịt thối , giống như vứt bỏ một quá khứ không muốn nhắc tới.
Mẫu phi từng thích phụ thân như vậy, từng say mê ngắm nhìn khuôn mặt hơi tương tự phụ thân của nàng, không phải sao?
Lúc này A Dung vốn không hiểu mưu kế của Trân phi đã bừng tỉnh, bây giờ đã hiểu, cũng chỉ cười cười.
Nhìn xem, nàng không chỉ bị mẫu phi vứt bỏ, ngay cả phụ hoàng cũng chọn tương kế tựu kế.
“Cô nương …” Dịch Vân Trường nhìn sắc mặt A Dung, trong mắt lộ vẻ thương xót, bất giác gọi nàng.
A Dung cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng cười “Bắt đầu từ bây giờ, ta họ Yến, gọi ta Yến cô nương đi” Ngữ điệu của nàng rất bình thản, dường như dễ dàng tiếp nhận được sự thật, Dịch Vân Trường nghe xong, liền cảm thấy càng khó chịu hơn.
Hắn ta thỉnh thoảng sẽ nhớ tới hình ảnh mẫu thân đã chết ở con ngõ nhỏ cũ nát lạnh lẽo, tuy không buông bỏ được, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn thương, canh cánh trong lòng.
Mẫu thân ruột của hắn ta cho đến lúc ra đi cũng không trông mong người phụ lòng vứt bỏ bà mà đi.
Bây giờ, hắn ta lại nhìn thấy chuyện càng bất lực hơn.
Mẫu thân của hắn ta đau đớn tận xương tủy, thiếu nữ trước mắt này lại bị chính mẫu phi ruột của mình hủy đi tất cả.
Từ nay về sau, thế gian này sẽ không còn Dung Chiêu công chúa nữa.
A Dung không nói chuyện nữa, chỉ trầm mặc nhìn cả đoàn người đưa tang, tiếng nhạc đám tang xa dần.
Đột nhiên, một bóng đen đập vào mắt, vừa nhanh nhẹn vừa nhẹ nhàng, giống như một con chim yến đen đứng trên quan tài, lại vừa giống một con đại bàng hung mãnh, vác quan tài đi.
Đoàn người đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy bóng người cướp quan tài lại lúng túng không nói nên lời.
“Nghiệp chướng, người đã chết rồi vẫn không được yên nghỉ!”
Nam tử có ánh mắt sáng nói “ Chẳng lẽ trong quan tài chứa tuyệt thế trân bảo gì? Đúng là vậy rồi, đường đường là vật bồi táng của công chúa, làm sao có thể là vật bình thường?”
Người bên cạnh phản bác, “Kể cả có vậy cũng không thể thiếu tài đức như thế chứ! Tổn hại bao nhiêu là tâm đức, không biết có bị rơi vào đạo súc sinh hay không?”
Đoàn người đưa tang mặt tái ngắt, cảm thấy cuộc đời này của mình cũng xem như là hết rồi.
Quan tài bị cướp, chuyện này cho dù ở triều đại nào cũng vô cùng khó gặp, không ít người đều âm thầm ghi nhớ lại việc ngày hôm nay, sau này lúc uống rượu trà còn đàm đạo với người ta.
Thậm chí người cướp quan tài là ai, chẳng ai biết, cũng chẳng mấy ai quan tâm, chẳng qua chỉ là tên ham tài đến bỏ mạng, ngay cả quan tài của hoàng gia cũng dám cướp, đúng là nghèo đến điên rồi.
A Dung lặng nhìn bóng đen kia dần biến mất, nhưng không kiềm chế được mà khóc được ra tiếng.
Đó là phụ thân ruột của nàng, cho dù nghĩ rằng nàng đã chết, cũng không vứt bỏ nàng.
Nàng bị mẫu phi sống chung hơn 10 năm tự tay vứt bỏ, phụ thân chỉ gặp được mấy lần lại bấp chấp tất cả đến “di thể” của nàng cũng muốn cướp đi, thật là châm chọc, A Dung lại hoàn toàn không thấy lòng chua ý xót, chỉ thấy vô cùng cảm động.
Đến cuối cùng, cái cân trong lòng nàng đã nghiêng rồi.
Từ nay về sau, Trân phi ở trong cung chẳng có quan hệ gì với nàng cả, Yến Chiếu Dung chỉ có một người thân duy nhất, chính là bóng đen đến cướp quan tài kia.
“Yến cô nương …” Dịch Vân Trường do dự khoác tay lên vai A Dung, bờ vai gầy gò mảnh khảnh, khẽ run rẩy, rung động lòng người.
A Dung khóc một hồi, lau nước mắt, trong mắt vẫn là thần thái sáng láng, khiến người ta liên tưởng tới bầu trời xanh sau cơn mưa.
Nàng nói: “Chúng ta đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp phụ thân ta.” Nói xong, nhẹ nhàng cười rộ lên, vừa kiêu ngạo vừa phóng khoáng.
Tiếng vang xung quanh đều đã xa rồi, Dịch Vân Trường nhìn đến thất thần, đợi hắn ta cẩn thận suy nghĩ lại mới bất giác chấn kinh: “Phụ thân ruột?”
“Đúng vậy, phụ thân ruột, à không, ta chỉ có một người phụ thân.” Khóe môi dưới lớp mạng che khẽ nhếch lên: “Ông ấy là một đại anh hùng.”
Dịch Vân Trường nhớ tới những chuyện đã trải qua cùng A Dung, mơ hồ suy nghĩ đến điều gì đó.
Hắn ta nói vì sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy, thì ra là họa thế thân.
“Được, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ ông ấy an toàn.” Trên mặt Dịch Vân Trường bất giác lộ ra vẻ tươi cười, vốn là diện mạo vô cùng thích hợp với cười, bởi vì có thêm ý cười này mà nhìn tuấn tú hơn hẳn.
A Dung nghĩ rất mau nữa là có thể gặp Yến Tuyết Chiếu, tâm tình liền trở nên thoải mái, nói: “Được, cảm ơn ngươi, sau này ta nhất định sẽ khen ngươi thật tốt trước mặt Tam ca ca.” A dung chỉ coi hắn ta là thuộc hạ của Tạ Quân, nếu trước mặt Tạ Quân nàng khen hắn ta vài câu, nói không chừng Dịch Vân Trường sẽ được trọng dụng, cũng coi như là báo đáp khoảng thời gian này bảo vệ nàng vô cùng kín kẽ.
Nụ cười trên mặt Dịch Vân Trường thoáng tan đi, mắt mày đường nét tinh tế hơi cứng lịa, hắn ta lắc đầu cự tuyệt: “Không cần đâu, đây vốn là nhiệm vụ của tại hạ.”
A Dung không nói gì nữa, trong lòng lại nghĩ, người này rất chính trực, ngay cả đường tắt cũng không chịu đi, nếu đã vậy, liền tùy theo hắn ta thôi.
Nhưng mà nàng phải mau chóng tìm phụ thân mới được.
Một chiếc quan tài gỗ lim tơ vàng dừng lại ở hẻm Đồng La cách đường lớn Hưng An một canh giờ đi bộ.
Dân cư ở hẻm Đồng La không nhiều lắm, hơn nữa đều là dân chúng bình thường, nhìn thấy cảnh này cũng không dám đi lên.
Mạng che màu đen trên mặt Yến Tuyết Chiếu còn chưa tháo, nhìn xung quanh một lượt, ánh