Toàn thân nam tử đeo mạng che màu đen đều là hơi thở đau thương, lộ ra đôi mắt gắt gao nhắm chặt, đường nét lạnh lẽo vô cùng, tiên nhân như vậy, đôi mắt vô bi vô hỉ, mở mắt ra, lại là vẻ tuyệt vọng ùn ùn kéo đến.
Trời, nam tử vừa đáng sợ vừa đáng thương kia dường như sắp ngất đi rồi.
Dân chúng trốn trong nhà chần chừ mở cửa, đi về phía nam tử thần bí kia.
Nam tử lại không hề phòng bị ngã xuống, trước kia dân chúng chưa từng gặp hắn ta, lại cảm thấy nam tử này không nên có dáng vẻ yếu ớt mà không phòng bị gì như này.
Chắc là thứ gì đó trong lòng vỡ ra rồi, mới có thể buông thả bản thân chìm vào bóng tối vô tận.
Một nam tử trung niên thở dài một tiếng, muốn đưa Yến Tuyết Chiếu vào phòng nghỉ ngơi.
Hắn ta coi như vô cùng lương thiện rồi.
Bởi vì thi thể trong lòng Yến Tuyết Chiếu thực sự rất đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn nhiều, hắn có thể chịu được sự sợ hãi cùng nỗi buồn nôn cuồn cuộn mà đến gần Yến Tuyết Chiếu đã là rất can đảm rồi.
Nhưng Yến Tuyết Chiếu lại không chịu buông tay.
Thi thể đó dường như trở thành toàn bộ của hắn ta, là trân bảo vô giá, hắn ta không chịu buông tay.
Nam tử trung niên nhíu mày giơ tay đẩy ra mà không đẩy được.
Hắn thấy hàng xóm xung quanh xem náo nhiệt, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thôi vậy, ta không thể mang thi thể vào nhà được, là điềm xấu.” Hắn nói xong, lui người về trong đám đông.
Sớm đã có nữ tử để ý đến khí thế kinh người của Yến Tuyết Chiếu, thêm cả mắt mày tiên khí âm thầm say mê, nghĩ nếu có thể mượn cơ hội này khiến cho hắn ta mang ơn, nói không chừng liền có thể trở thành một đoạn giai thoại, nhưng mà, mỗi khi đến gần chỗ đó, liền ngửi thấy mùi thối của thi thể, khiến người ta buồn nôn.
Cho dù là nam tử tuấn tú hơn nữa, cũng đành từ bỏ.
Trong đám người, không một ai đứng ra nữa.
Lúc A Dung đi vào hẻm dó, nhìn thấy là dân chúng giàng co mà đầy vẻ đồng tình, và Yến Tuyết Chiếu đang đau thương đến ngất đi.
Hắn ta là đại anh hùng có bản lĩnh lớn như vậy, lúc này lại cô độc ngã vào trong đám người, cùng với thi thể kia nữa.
Lòng nàng nhất thời cảm thấy đau đớn.
Đây là phụ thân Yến Tuyết Chiếu của nàng, phụ thân nàng yêu nhất.
Mỗi bước đi của A Dung đều mang theo ý trân trọng, nàng bước qua quan tài, quỳ xuống trước mặt Yến Tuyết Chiếu, than một tiếng, nhẹ nhàng ôm chặt hắn ta.
“Phụ thân, Dung Dung ở đây.”
Yến Tuyết Chiếu rất thích gọi nàng là Dung Dung.
Đám đông xung quanh thấy A Dung đi vào, lại nghe nàng xưng hô với Yến Tuyết Chiếu như vậy, đều nói: “Cô nương, hãy chăm sóc phụ thân cô đi, chúng ta cũng bất lực rồi.”
“Đúng vậy, hắn ta ôm thi thể không buông.
Nếu không chúng ta cũng sẽ không để hắn ta nằm trên mặt đất đâu.” Phụ nhân đang mở miệng có gương mặt hiền lành mà nhát gan.
A Dung chỉ quan tâm vuốt mái tóc tán loạn của Yến Tuyết Chiếu ra đằng sau, kề sát vào hắn, nhẹ nhàng gọi: “Phụ thân, nên tỉnh lại rồi.”
“Á, đó là?” Có người kinh ngạc hô lên một tiếng.
A Dung nhìn, đám người hắc y nhân đã đuổi tới đây rồi.
Dịch Vân Trường chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Khuôn mặt nàng trầm xuống, lấy Chiết Tuyết Kiếm từ trong tay áo Yến Tuyết Chiếu ra.
“Phụ thân nếu không tỉnh nữa, liền để ta vậy.” Trên khuôn mặt A Dung chưa từng có vẻ độc ác như vậy: “Đây là ta, lần đầu động thủ với người khác!”
Vừa dứt lời, kiếm đã xuất ra.
“Tiểu cô nương, còn muốn chống cự sao?” Thủ lĩnh hắc y nhân khinh thường cười một tiếng: “Hộ vệ của người còn ngã xuống rồi, ngươi còn có thể làm gì?”
A Dung mặc niệm tên của Dịch Vân Trường, sự độc ác càng hiện lên trong mắt: “Ta có thể…”
Nàng lao điên cuồng, vung kiếm xuống.
Hắc y nhân cảm nhận được thanh kiếm này của nàng rất có khí thế, ngoài ý muốn híp mắt, lập tức bị đá ra ngoài không chút thương tiếc.
Không ngờ thân thể A Dung lại linh hoạt như vậy, lưỡi kiếm vung xuống sát sườn, cắt bỏ một cánh tay của hắc y nhân không hề phòng bị bên cạnh thủ lĩnh: “Cho các ngươi xem tí máu!”
Tạ Quân đã dạy nàng, nếu muốn tập kích địch, phải đến gần hơn.
Thủ lĩnh thấy thuộc hạ bị thương, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, vận chưởng phong, đánh vào A Dung đang ở đằng sau hắn.
Dân chúng xung quanh nhìn một màn này, đã sớm trốn vào trong nhà, khóa chặt cửa lại, sợ bị ảnh hưởng đến.
“Ngươi muốn chết à!” Thủ lĩnh quát to một tiếng, chưởng phong càng thêm ác độc.
“Không, ngươi sẽ không gϊếŧ ta.” A Dung bình thản nhìn hắn, hai tay cầm kiếm, chống cự lại chưởng phong của thủ lĩnh: “Chủ tử của ngươi, chắc là muốn người sống chứ?”
Động tác tay của thủ lĩnh hơi ngừng lại, sau đó lại lộ ra nụ cười hung ác: “Đúng vậy, người sống, chỉ cần không chết là được.”
A Dung sắc mặt không đổi, nhìn nụ cười hung ác của hắn, lạnh nhạt phản bác: “Nhưng mà ngươi sắp chết rồi.”
Thủ lĩnh không hiểu, đang muốn ra tay, lại thấy cả ngươi không nhúc nhích được.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt trên cổ hắn, giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng: “Đúng, ngươi sắp chết rồi.” Vừa dứt lời “Răng rắc” một tiếng, thủ lĩnh đã bị bẻ gãy cổ.
Vừa vặn vẹo lại dữ tợn, khiến cho thủ hạ bốn phía sợ hãi vô cùng.
“Dung Dung, đi về phía sau ta.” Yến Tuyết Chiếu dịu dàng gọi A Dung một tiếng, ánh mắt nhìn hắc y nhân vô cùng lạnh lùng.
“Dung Dung, nhắm mắt lại.”
“Không, phụ thân, con không sợ.” A Dung thoải mái cười: “Người động thủ đi.”
Chém chém gϊếŧ gϊếŧ, đối với hắc y nhân mà nói đó là bản lĩnh sống còn, bọn họ tránh né, phòng ngự, đỡ trái đỡ phải, khó mà chống đỡ được.
Gϊếŧ người, đối với Yến Tuyết Chiếu mà nói như cơm bữa, từ nhỏ hắn ta đã sống trong rối loạn bất ổn sau đó lại dùng kiếm trong tay mở ra một con đường máu, hắn ta xuất kiếm lưu loát, kiếm hoa tuyệt đẹp, phong cách vừa phóng khoáng vừa thờ ơ.
A Dung yên tâm đứng sau lưng Yến Tuyết Chiếu, nghĩ thầm, có phụ thân như vậy, nàng dường như có thể ngang ngược mà đi rồi chứ.
Yến Tuyết Chiếu thu kiếm, không thèm liếc mắt xem trên mặt đất đầy thi thể, chỉ hài lòng quay người, trong mắt có ý cười ấm áp: “Cuối cùng cũng có thể ôm nữ nhi của ta rồi.”
Nữ nhi bảo bối của hắn ta còn sống, không còn chuyện gì tốt đẹp hơn nữa.
Bước chân càng nhanh hơn, hắn ta ôm lấy eo A Dung, giống như ôm một tiểu nha đầu, A Dung sợ ngã, vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn ta.
Nàng không chê mùi vị kỳ quái trên người Yến Tuyết Chiếu, vùi đầu vào gáy hắn ta, thân mật gọi: “Phụ thân….’
Yến Tiếu Chiếu híp mắt đáp lại nàng.
“Phụ thân! Ta còn có đồng bạn, vì để bảo vệ ta chạy trốn, hắn ta ở lại chống cự với kẻ địch.” A dung chỉ hướng bên ngoài hẻm “Cũng không