Trên Tuyết vực quanh năm đều là mùa đông, không thể nói rõ được trận tuyết đầu tiên rốt cuộc bao giờ rơi nữa.Trận tuyết đầu mùa rơi xuống Kinh thành vào đúng lúc chạng vạng, Tạ Quân và Đổng Quyết Minh ngồi uống rượu với nhau, trên bàn đá còn có vài món ăn của Tân Nguyệt Lầu.Đổng Quyết minh giơ cao đũa, vươn đến đĩa trước mặt Tạ Quân, đột nhiên nói: “A Dung đi lâu vậy rồi, nhớ nàng quá.” Nói xong câu này, thức ăn đã cho vào miệng, hắn ta bình luận: “Cũng được đấy, tửu mới mở của nhà này nấu ăn ngon phết.”Hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được động tác của người đối diện ngưng lại, sắc mặt trầm tĩnh như hồ sâu.Tạ Quân không nói gì, lúc này vừa đúng có ánh tà, lại dường như không thấy độ ấm.Đổng Quyết Minh ngạc nhiên nhìn Tạ Quân: “Ngươi không nhớ nàng sao? Tiểu nha đầu thật khiến cho người ta yêu thương.” Hắn ta bĩu môi, lắc đầu: “Rõ ràng người nàng thích nhất là ngươi.”Tạ Quân biết thích mà Đổng Quyết Minh nói không có ý nghĩa sâu xa gì khác, lại vẫn không thể kìm nén nỗi nhớ nhung trong lòng.Hắn ta dùng ánh mắt nhìn kẻ phụ bạc nhìn Tạ Quân, Tạ Quân cũng không giải thích gì.
Lúc này rượu ấm vừa độ, Tạ Quân không nhanh không chậm rót rượu vào cốc, tiếng nước róc rách: “Ta sẽ đưa nàng trở về thôi.”Đổng Quyết Minh thở dài: “Đưa về có tác dụng sao? Dân chúng Kinh thành chắc đều quên hết còn có một Dung Chiêu công chúa nữa rồi, bọn họ dễ quên thế nào, ngươi cũng không phải không biết.
Hơn nữa… nàng còn có thể trở về sao?”“Nhất định sẽ về.” Tạ Quân cười nhạt, lời nói tự đáy lòng lại không có ai có thể tâm sự cùng.Hắn thật sự… nghĩ đến là thấy đau lòng.Đổng Quyết Minh không hiểu sự tự tin của Tạ Quân từ đâu mà có: “Mong là vậy, đến lúc đó cho dù không thể trở lại làm công chúa, chúng ta liền nuôi nàng.” Hắn ta cảm thấy ý này rất tốt, cười hì hì, thần thái sáng láng: “Ngươi còn phải kết hôn sinh con nữa, còn ta chỉ có một mình, đến lúc đó nuôi ở phủ ta là được, cũng tiện.
Phủ ta có mỗi hai người ta và Bán Hạ, vô cùng yên tĩnh, A Dung chắc sẽ rất thích…”Hắn ta còn muốn nói gì đó nữa, lại bị ánh mắt ngờ vực của Tạ Quân nhìn, lập tức im lặng.“Hả?” Đổng Quyết Minh bỗng cảm thấy mí mắt mình lạnh lẽo, giơ tay sờ sờ, lại ngẩng đầu nhìn: “Tuyết rơi rồi?” Đợi hắn ta xác nhận được thứ đang rơi xuống là từng bông hoa tuyết trong suốt, lập tức hân hoan: “Tuyết rơi thật rồi.”Trong chốc lát, giọng nói của hắn ta lại dần dần hạ thấp: “Vào lúc này năm trước, A Dung còn đang chơi ném tuyết với ta.” Hắn ta thở dài một hơi, nắm bông tuyết lạnh lẽo trong lòng bàn tay.Giọng nói của hắn ta dường như cách một lớp màng trong suốt, khiến cho Tạ Quân không nghe rõ.Tạ Quân hơi ngửa đầu, nhìn hoa tuyết lặng lẽ rơi, trong lòng liền bị kích động nóng nảy, khiến cho hắn suýt nữa không thể giữ được sắc mặt bình tĩnh.Đi tìm nàng.
Đi gặp nàng.Ôm nàng, hôn nàng, có được nàng.Tuyết vực.Yến Tuyết Chiếu nghĩ một kế, tìm một nữ tử có dáng người hơi giống A Dung ở trong sơn trang, cải trang thành dáng vẻ của A Dung, sau đó đưa nàng ta lên chợ.Hắn ta mượn cớ đi tiền trang đổi bạc, để “A Dung” đứng đó chờ, quả nhiên, đến khi hắn ta quay lại, đã không thấy người đâu nữa rồi.Người nọ hành tung bí ẩn, nếu là một mình một người, có lẽ Yến Tuyết Chiếu rất khó để tìm ra hắn, nhưng nếu người đó mang thêm một người nữa, vậy thì đó lại là chuyện khác rồi.“Phụ thân cứ một mình như vậy đi đến hang ổ của bọn chúng sao?” A Dung nhíu mày, hơi lo lắng.Cố Tề Quang lại không lo lắng chút nào, an ủi nói: “A Dung phải tin tưởng vào bản lĩnh của Tuyết Chiếu.” Hắn ta cười rộ lên: “Con sinh hơi muộn, không biết chuyện lúc trước hắn ta một mình xông vào các môn phái, lấy đầu của các trưởng lão tông môn.”“Các môn phái?” A Dung trợn tròn mắt: “Phụ thân lại bị người khác bắt nạt sao?”Cố Tề Quang cười càng tươi, nghĩ thầm nha đầu này lại không thấy bất bình cho những người “vô tội mà chết” kia, điều đầu tiên nghĩ đến lại là Yến Tuyết Chiếu có bị bắt nạt hay không.“Tuyết Chiếu chắc đã từng nói với con về thể chất của hắn ta nhỉ.
‘Dược nhân’ là tà thuật, hơn nữa thất truyền đã lâu, cũng không biết nữ tử lấy hắn ta chế tạo thành dược nhân biết được cách này từ đâu nữa.” Trong mắt hắn ta hiện lên sự chán ghét hiếm thấy.“Sau đó không biết là ai tiết lộ tin tức, rất nhiều môn phái đều âm thầm cướp đoạt Tuyết Chiếu, thậm chí bọn họ suýt nữa đắc thủ rồi.”Sắc mặt Cố Tề Quang càng lạnh lùng: “Hắn ta từng nói đùa, bản thân cũng coi là đã từng bị nấu lên, nếu nói về những trải nghiệm kỳ lạ, hắn ta là người đứng đầu.”A Dung im lặng trong giây lát: “Phụ thân… người thật vất vả.” Nàng buông mi mắt, sau đó lại ngước lên: “Cố thúc thúc yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc phụ thân thật tốt.”“Cố thúc thúc rất quan tâm đến phụ thân, phụ thân ngoại trừ con ra, còn có Cố thúc thúc, người dễ thỏa mãn như vậy, vết thương năm đó chắc đã sớm quên đi rồi.” A Dung khẽ cười: “Có phụ thân như vậy, đúng là con đã gặp may rồi.”Ánh mắt Cố Tề Quang nhìn A Dung càng ấm áp: “Hắn ta có nữ nhi như con, sao có thể nói là bất hạnh đây?”Dưới ngọn đèn dầu ấm áp, mặt mày Cố Tề Quang ôn hòa, khóe môi cong lên rất giống với dáng vẻ Yến Tuyết Chiếu dịu dàng nhìn nàng trong trà lâu, hai hình ảnh trùng khít, khiến A Dung thấy hai giật mình.Giống nhau như vậy, phụ thân và Cố thúc thúc… chắc chắn sống cùng nhau rất lâu rồi nhỉ.Nghĩ vậy, A Dung liền hỏi luôn: “Cố thúc thúc với phụ thân quen biết nhau thế nào vậy?”Cố Tề Quang cũng không bất ngờ với vấn đề mà A Dung hỏi, hắn ta cười nói: “Ta nghĩ con nên hỏi Tuyết Chiếu.
Nhưng cách nói của hắn và cách nói của ta, chắc không giống nhau đâu.”Hắn ta nhấp một ngụm trà: “Hắn luôn cho rằng, lần đầu gặp